Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Ưm...".
"Ân...".
Bên trong Hoan Hỷ Thiền Viện những thanh âm dâm dục liên tục vang lên. Đa phần là từ trong cổ họng ni cô Diệu Lâm phát ra.
Diệu Lâm, nàng cố tình như vậy. Là để cho Lạc Mai sư tỷ của nàng xem.
Lạc Mai dĩ nhiên thừa hiểu. Nàng có hơi ghen tức đấy. Nhưng, cùng với ghen tức thì nàng cũng cảm thấy kích thích nữa.
"Ực...".
Thân thể trở nên nóng ran, Lạc Mai vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nàng cho tay lần vào trong áo, tự mình xoa nắn đôi gò bồng đảo trong khi đôi mắt thì vẫn tiếp tục nhìn hai kẻ đang quấn lấy nhau trên giường.
"Ha a...".
"Ha a...".
Ni cô Diệu Lâm không sử dụng chút thuốc kích thích nào, song trông nàng lúc này lại chẳng khác gì kẻ vừa mới uống nguyên một bình xuân dược. Nàng thở hổn hển, thân thể không ngừng uốn éo, tay thì sờ loạn khắp người Quỷ Bảo.
Như đã không thể kiên nhẫn thêm được nữa, Diệu Lâm dùng sức đem cổ áo của Quỷ Bảo vạch ra. Kế đó, nàng luồn xuống dưới, mau chóng tháo bỏ thắt lưng của hắn.
Đang chuẩn bị tiến đến bước cuối cùng, đem hai thân thể hoà chung làm một, Diệu Lâm đột nhiên khựng người lại. Nàng vội ngẩng đầu ngó lên.
Mà không chỉ nàng, sư tỷ Lạc Mai của nàng cũng phản ứng giống y như thế. Vừa rồi tỷ muội các nàng đều đã nghe được những tiếng động khác thường. Thanh âm hệt như có kiến trúc nào đó vừa sụp đổ.
Từ trên giường Diệu Lâm bật người dậy, khẩn trương nói: "Sư tỷ, có kẻ tới phá rối chúng ta!".
Nét mặt Lạc Mai cũng đầy vẻ ngưng trọng: "Sư muội, hãy tạm ngưng cuộc vui lại. Mau mặc quần áo vào cùng ta nghênh địch".
Diệu Lâm gật đầu, đưa tay điểm liên tiếp mấy chỉ lên người Quỷ Bảo, làm hắn ngất đi.
"Diệu Lâm, sao lại điểm huyệt y?".
"Sư tỷ, coi tỷ nói kìa..." Diệu Lâm hồi đáp: "Chất độc y trúng đâu phải chỉ có Mê Hồn hương và Loạn Tâm trà, trừ hai thứ đó ra y còn bị muội hạ thêm mấy loại độc mạnh nữa. Lúc này những chất thuốc ấy đang khiến cho nguyên dương chân khí của y trào lên cuồn cuộn, nếu không điểm huyệt để y hôn mê, tạm thời trì hoãn thì chắc chắn y sẽ hộc máu mà chết".
"Cái gì?! Diệu Lâm muội bộ điên rồi hay sao mà cho y uống nhiều thuốc kích thích như thế?!".
"Không phải muội điên mà là do bản thân y không được bình thường. Một hai loại độc ban đầu đâu có gây hại gì được cho y, thế nên buộc lòng muội phải xuất ra thánh dược Lạc Tiên hương... Đã tốn công tốn của như vậy, còn chưa được hưởng thú vui, muội làm sao có thể để y chết được".
"Kẻ này thực đúng là chẳng bình thường." Lạc Mai nhận xét. Thú thực là nàng đã rất ngạc nhiên khi nghe Diệu Lâm kể rõ. Lúc mới tới đây nàng chỉ nghĩ Quỷ Bảo bị trúng Mê Hồn hương và chất độc Loạn Tâm thôi. Ai ngờ... ngay cả thánh dược bình thường hai tỷ muội không nỡ dùng là Lạc Tiên hương cũng đã được sư muội nàng mang ra sử dụng.
"Cái đó còn phải nói." Diệu Lâm liếc sang nhìn Quỷ Bảo, liếm môi thèm thuồng: "Y chính là một cực phẩm a".
Ầm!
Ầm!
Diệu Lâm nói xong câu đó thì phía bên trên những thanh âm sụp đổ lại vọng xuống. Rõ ràng có kẻ đang ra tay phá hoại ni am của các nàng.
Lạc Mai lập tức phản ứng. Nàng chạy tới góc tây phòng, thông qua một cái lỗ truyền âm ra ngoài:
"Chốn Phật môn trang nghiêm thanh tịnh, là ai lại dám tới đây quấy phá như vậy?!".
"Phật môn thanh tịnh?" Lạc Mai vừa nói dứt lời thì phía trên liền có thanh âm lạnh lùng đáp trả: "Nơi ô uế này mà cũng dám gọi Phật môn thanh tịnh ư?! Mau cút ra đây cho ta!".
Tiếng nói hùng hồn hữu lực chứng tỏ đối phương cũng chẳng phải người tầm thường. Điều đó khiến cho Lạc Mai nảy sinh lo ngại. Nàng quay sang sư muội Diệu Lâm của mình dặn dò: "Sư muội, tỷ sẽ từ ngay cửa chính địa đạo mà đi lên, còn muội thì hãy âm thầm từ cửa nhỏ nơi khúc ngoặt hành lang, chỗ cây hoa quế bất ngờ nhảy ra, khiến đối phương không kịp trở tay phòng bị".
"Tốt." Diệu Lâm gật đầu, lập tức đi ngay.
Lạc Mai thấy vậy cũng nhanh chóng hành động. Nàng đưa tay vặn nút cơ quan, để lộ đường ngầm nơi địa đạo, rồi tung mình nhảy vọt lên.
Bên ngoài cánh cửa ngầm của địa đạo là một khu đất trống chừng năm sáu trượng. Lạc Mai chính là từ bên trong một cái giếng khô thuộc gốc tây nam của khu đất phi thân ra.
Lạc Mai thoáng đảo mắt, lập tức nhìn thấy ni am đã bị người tàn phá nặng nề, phòng ốc đổ sập không ít.
Khuôn mặt hồng lên vì tức giận, Lạc Mai quay phắt lại, nhìn chằm thủ phạm đã hủy hoại ni am.
Đó là một cô gái còn rất trẻ. Nàng ta mặc nguyên bộ y phục màu đỏ, không cao nhưng khuôn mặt thì lại sắc sảo vô cùng.
"Hừm..." Hồng y thiếu nữ nhẹ nhếch môi, dáng vẻ khinh thường: "Chịu đi ra rồi sao?".
"Nữ thí chủ, thí chủ đây là ý gì? Nguyên cớ chi mà thí chủ lại ra tay phá hoại