Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Ực...".
Ngồi bên Quỷ Bảo, nữ hài nhìn Tuyết Nữ điềm nhiên ăn cá, ngửi mùi hương thơm phức của những miếng thịt vàng rộm, không kiềm được nuốt xuống một ngụm nước bọt. Mặc dù ban sáng đã được Quỷ Bảo cho ăn qua, nhưng lương khô bánh lạnh thì làm sao bì được với những con cá nướng nóng hổi này.
Phản ứng của nữ hài Quỷ Bảo xem thấy hết. Hắn nén nhịn hướng Tuyết Nữ cầu tình: "Cá có những ba con, cô cho nó một con đi".
Tuyết Nữ ngẩng đầu lên, liếc qua nữ hài.
"Cá của ta".
Vậy là đã rõ. Tuyết Nữ, nàng không muốn cho.
"Cô...".
"Sao? Muốn đánh nhau?".
Nếu mà đánh được thì chắc chắn Quỷ Bảo đã ra tay. Khổ nỗi... hắn đánh không được. Hắn căn bản đâu phải đối thủ của Tuyết Nữ. Võ nghệ của nữ nhân này cao đến khiến người khiếp sợ. Cái danh đệ nhất cao thủ võ lâm của nàng đâu chỉ để chưng.
Rõ ràng tuổi còn rất trẻ, mới hai bốn hai lăm mà đã sở hữu một thân công phu kinh thế hãi tục như vậy, cũng không hiểu nữ nhân này tập luyện kiểu gì. Có khi từ nhỏ đến lớn, quanh năm suốt tháng nàng đều ở nơi thâm sơn cùng cốc khổ tu cũng nên.
"Thu hồi cái ánh mắt cùng khuôn mặt cau có đó của ngươi. Làm ảnh hưởng đến tâm tình ăn uống của ta thì đừng trách sao ta lại ra tay tàn nhẫn".
Tay chỉ xuống hồ nước, Tuyết Nữ bảo: "Cá ở bên dưới, ngươi muốn ăn thì xuống mà bắt".
"Hừ... Tưởng chỉ mình cô mới biết bắt cá chắc".
Đang cơn bực dọc, Quỷ Bảo lập tức đứng dậy, nhảy luôn xuống hồ...
...
Ngụp lặn hồi lâu, Quỷ Bảo rốt cuộc cũng ngoi lên, bơi vào bờ.
Tương tự Tuyết Nữ ban nãy, lúc này quần áo của hắn cũng hoàn toàn ướt sũng. Song khác ở chỗ là trên tay hắn hiện giờ chẳng hề có một xâu cá nào cả. Một con cũng không.
Vốn đang trông mong, nữ hài thấy vậy thần tình không khỏi thất vọng. Cô bé thật rất muốn ăn cá.
"Bé con, chờ ta một chút".
Quỷ Bảo nói xong lập tức chạy vào rừng cây ở gần đó, tới khi quay lại thì trên tay đã có thêm một đoạn cây với phần mũi sắc nhọn.
"Bé con, đợi ta. Lần này ta nhất định sẽ bắt được cá".
Lại thêm một hồi ngụp lặn, lần thứ hai rồi lần thứ ba, thứ tư, cả một đỗi lâu Quỷ Bảo mới chịu bơi trở vào bờ. Thân mình ướt sũng, cá thì lại chẳng có lấy một con.
Hắn thất bại rồi.
Nữ hài đã trông mong cho nên bây giờ lại càng thêm thất vọng. Phần Tuyết Nữ, nàng chỉ khẽ nhếch môi khinh thường. Kết quả này nàng đã đoán trước rồi. Những con cá ở dưới hồ nước này cực kỳ lanh lợi, đâu phải cứ muốn liền bắt được. Nếu không có một thân công phu lợi hại thì đừng mong mà ăn được cá.
"Thế nào? Mấy con cá của ngươi đâu? Lúc nãy ngươi nói ngươi cũng có thể bắt được kia mà?" Tuyết Nữ nhìn tên nam nhân ướt sũng đứng trước mặt mình buông lời châm chọc.
Quỷ Bảo tức lắm song không làm gì được. Hắn cắm đoạn cây xuống đất, tiến lại bên nữ hài.
"Bé con, xin lỗi... Cá ở đây thật sự rất khó bắt".
"Oáp...".
Tuyết Nữ xem chừng đã ăn no. Nàng lấy tay che miệng ngáp một cái, ngáp xong thì đứng dậy, ý định trở về. Trước khi đi, nàng chỉ vào cánh rừng phía trên trái hồ nước, mách cho Quỷ Bảo: "Bên trong khu rừng nhỏ đó quả dại nhiều lắm, còn có một ít dã thú sinh sống nữa. Các ngươi đói thì vào đó mà tìm thức ăn".
...
Tuyết Nữ hiện đã rời đi, lúc này bên trong hạp cốc chỉ còn lại Quỷ Bảo cùng với nữ hài.
Không an tâm để nữ hài lại một mình, Quỷ Bảo quyết định mang theo cô bé tiến vào cánh rừng mà ban nãy Tuyết Nữ đã chỉ.
Quả như lời Tuyết Nữ đã nói, bên trong cánh rừng nhỏ này những thứ ăn được thực không ít, Quỷ Bảo chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì đã gom được một mớ quả dại rồi.
Ngồi dưới gốc cây, Quỷ Bảo cầm mấy quả dại màu vàng lau nhanh rồi đưa cho nữ hài: "Bé con, ăn đi. Tuy là không ngon bằng thịt cá nhưng mùi vị cũng được lắm".
Nữ hài ngoan ngoãn tiếp lấy, há miệng cắn ăn.
"Thế nào? Cũng được phải không?".
Nữ hài nhẹ gật đầu, tiếp tục ăn.
...
Một đêm bình yên qua đi. Sáng hôm sau, khi mặt trời lên đến tầm hai sải tay thì Tuyết Nữ chủ động tìm tới chỗ Quỷ Bảo và nữ hài. Nàng lại muốn mang Quỷ Bảo tiến vào hạp cốc.
Thường nhật nàng vẫn giữ thói quen này, mỗi buổi sáng đều sẽ tiến vào hạp cốc bắt cá nướng ăn. Lúc đầu nàng vốn không có ý lôi kéo Quỷ Bảo, song trải qua chuyện hôm qua, Tuyết Nữ nàng đã quyết định thay đổi. Kể từ nay mỗi ngày nàng đều sẽ mang Quỷ Bảo theo cùng.
Có người nhóm lửa nướng cá cho mình ăn, để cho mình sai khiến, đã thế tội gì mình lại không sai. Lại nói, cái cách Quỷ Bảo nướng cá tốt hơn nàng nhiều, thịt cá chín vàng thơm phức, ăn rất là ngon.
"Quỷ Bảo, mau ra đây".
Dừng chân trước cửa hang động, Tuyết Nữ kêu gọi.
Chưa nghe hồi đáp, nàng lại kêu gọi lần thứ hai: "Quỷ Bảo, ngươi mau ra đây".
Như cũ cửa hang động vẫn im lìm, bên trong không có tiếng trả lời.
Tuyết Nữ nhíu mày, tiến tới, đưa mắt ngó xem qua khe nhỏ.
Kết quả, bên