TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 11: Thần uy nan trắc tiên nhan lộ.
Đang lúc Tỉnh Ngôn giận không thể kìm được, âm thầm siết chặt nắm tay, đang chuẩn bị liều cho mặt tên đó nở hoa, thì phát hiện tiếng cười nhạo vốn đang hết sức cao hứng vang khắp thuyền, nhất thời đang dần dần nhỏ đi.
Thiếu niên từ trong nộ hỏa dần dần bình phục lại, lúc này mới phát giác, một vùng trời đất quen thuộc trước mắt, lại đang phát sinh biến hóa hãi nhân.
Bầu trời vốn rộng rãi khoáng đạt, không biết lúc nào mây đen đã dày đặc. Nước Bà Dương Hồ vốn chỉ là gió nhẹ sóng gợn, hiện tại lại như nước trong nồi đang nấu, muốn sôi lên ùng ục. Phi điểu kiếm ăn trên mặt hồ, hiện tại đã không còn một bóng. Những con thuyền đánh cá, thấy khí trời cổ quái như thế, cũng đều hốt hoảng kéo lưới lên bờ.
Lúc này, vùng trời màu đen trên đầu chúng nhân đang có trăm nghìn đạo thiểm điện nhợt nhạt, hệt như những con rắn nhỏ không ngừng chạy loạn. Đằng sau vùng mây đen dày đặc đó, ẩn ẩn nghe được có tiếng gió sấm ầm ì.
Lúc này, cả khoảng không Bà Dương Hồ, hệt như có một cái nồi lớn úp ngược xuống, vòm trời như mực, tiếng sóng như sôi, ban ngày lập tức như đêm đen, trời đất mênh mông trong sát na biến thành giới tu la khủng bố!
“Thuyền gia! Mau chèo thuyền! Mau chèo trở về!”
Lúc này chúng nhân trên thuyền, ai nấy vạn phần kinh khủng, ở trong sóng to gió lớn này nghiêng ngã lảo đảo, tiếng kêu gào la khóc không ngớt. Hoặc quát hoặc chửi hoặc cầu khấn, mọi người đều đang thúc giục chủ thuyền mau chèo thuyền về.
Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, cũng bị dị trạng hãi nhân này làm cho ngây ngốc, quên sạch sự không vui vừa rồi. Cứ Doanh suy cho cùng là một cô gái, thân nhẹ thể nhược, bị đám người hoảng loạn trên thuyền chén ép nghiên ngã. Đang lúc nguy cấp, thiếu niên không thể quá quan tâm đến lễ giáo, đưa tay kéo thiếu nữ qua, bảo vệ trước ngực nàng. Lúc đó, sống lưng của thiếu niên không biết chịu bao nhiêu cú va chạm mạnh, cũng chỉ là nghiến răng mím môi, im lặng chịu đựng, chỉ cố chết bảo vệ cho Cứ Danh.
“A…thuyền đứng yên rồi!”
Một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế từ trong miệng chủ thuyền truyền đến.
Thì ra, ngay khi thuyền phu trên thuyền liều mạng vung mái chèo, lại phát hiện vô luận bản thân dùng lực thế nào, mái chèo này cũng như chèo trong không khí, không mượn được chút thủy lực nào. Con thuyền này, lại nửa bước khó dời! Hiện tại bánh lái của thuyền, lại như bị nước sắt hàn chặt, dù thuyền phu hết sức bẻ xoay, vẫn im lìm không nhúc nhích!
Tiếng gào của thuyền chủ so với tiếng khóc còn khó nghe, lập tức dập tắt ý nghĩ chạy về Nam Ki Đảo của chúng nhân, mọi người giống như ruồi nhặng không đầu kinh hoàng vô thố. Tuy chúng nhân đều gấp đào ly, nhưng nhất thời vẫn không có ai dám nhảy xuống nước – nhìn tình trạng phun trào quỷ dị của nước hồ, ai cũng không dám tưởng tượng, một khi xuống nước sẽ phát sinh sự thể khủng bố nào!
Ám ảnh tử vong lập tức bao phủ trong lòng mọi người.
Đang khi chúng nhân trên thuyền rơi vào tuyệt vọng, đều cho rằng bản thân lần này khó thoát kiếp nạn, thì bỗng nghe có người kinh hô một tiếng, gọi mọi người mau nhìn về phía nam. Thì ra, ở phía trời nam, trong vùng mây vốn đen như mực, bỗng có mấy đóa mây đỏ mờ mờ xuất hiện, tụ hợp dần dần, kết nối cùng nhau, dường như có chữ đỏ như lửa!
Trong ánh nhìn kinh khủng của chúng nhân khắp thuyền, mây đỏ hình chữ đó đang dần dần di chuyền về phía thuyền.
Tỉnh Ngôn từ sau khi trải qua một đêm cổ quái trên Mã Đề Sơn, bất giác tầm nhìn cũng biến đổi càng lúc càng tốt, lúc chúng nhân còn mơ mơ hồ hồ nỗ lực phân biệt hình trạng mây đỏ, y đã nhìn thấy được mấy đóa mây đỏ yêu dị đó đang uốn khúc kết thành bốn chữ lớn ngoằn ngoèo:
Tỉnh Ngôn Doanh Cúc
Khoảng khắc này, đối với thiếu niên mà nói, chẳng khác nào sấm giữa trời quang! Tuy nhiên, hai chữ “Doanh Cúc” đó còn có chút không hiểu, nhưng e là ám chỉ thiếu nữ Cứ Doanh, bởi vì hai chữ này cách đọc vừa hay tương phản.
“Không tưởng được trước đây chế nhạo mấy cái chuyện quỷ thần này, hôm nay lại báo ứng trên người mình!”
Trong lòng kêu khổ liền liền, đang muốn giả bộ mơ hồ, che dấu chuyện này cho qua, nhưng không ngờ bên cạnh đã có người giương cổ rống lên:
“Chính là hai đứa này! Chính là hai đứa này chọc thần hồ phát nộ!”
Tỉnh Ngôn nghe vậy hoảng sợ, nghiêng mặt nhìn, phát hiện người lớn tiếng kêu gào, chính là tên con cháu nhà giàu nhục mạ y hồi nãy.
Lúc này cái quạt lông ngỗng trong tay tên đó cũng không biết ném chỗ nào rồi, áo xốc mũ lệch, hoa tay múa chân, đang như chó điên nhắm Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh sủa loạn.
Thì ra, tên này lúc nãy ở bên nghe trộm đối đáp của Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, liền nghe thấy tính danh của hai người. Tuy nghe được thiếu niên gọi tiểu nữ tử là “Cứ Doanh”, nhưng cũng là đọc ngược với “Doanh Cúc”, nghĩ chắc không sai. Mấy chữ đỏ như lửa trên trời, nhất định là chỉ hai người bọn họ!
Chúng nhân thấy chỉ thị của chữ đỏ, vừa nghe thần hồ phát nộ là vì người bên cạnh, lập tức trong lòng an tâm, thầm cảm tạ trời đất, lần này có thể tìm được quỷ thế mạng rồi! Thần hồ lão nhân gia đã chỉ thị chính xác bọn họ, nhất định là không muốn thương tổn lầm bọn chúng, xem ra cái tiểu mạng của mình, lần này giữ được rồi. Chỉ là, phen này sau khi an toàn quay về, sau này ai còn dám nhắc hai chữ “Ngồi thuyền” với mình, nhất định phải đánh hắn răng văng đầy đất!
Một khi không lo tính mạng, đầu óc chúng nhân liền sáng lán trở lại, ào ào suy đoán nguyên nhân hai người này đắc tội với thần hồ. Khi nãy hình như nghe trong bài thơ của thiến niên này có nhắc đến từ “long”, liệu có phải là lúc đó, đã mạo phạm tôn húy của thần trong hồ hay không? Lại nghe nói tiểu tử này vừa rồi rảnh rỗi, ở đây réo yêu quái “Vô chi kì” gì đó, không biết có mạo phạm vong linh trên trời của yêu quái lão nhân gia hay không?
Đang lúc chúng nhân suy đoán lung tung, thì nghe tiếng sấm trên đầu càng lúc càng vang, giống như vang động chừng một trượng trên đầu. Chúng nhân lúc này mới nhớ, không phải là thần phát nộ thì là yêu quái tầm cừu, việc khẩn cấp trước mắt là đem đôi nam nữ này ném xuống hồ hiến tế. Thế là, cả đám liền như có ước hẹn trước, cùng bức đến hai thiếu niên.
Bất quá, cho đến lúc này chúng nhân mới phát hiện, vị thiếu niên dung mạo bình thường này, lại có sức khỏe như thế, chỉ dựa vào mạn thuyền liều mạng chống cự, nhất thời lại không làm khó được y!
Kỳ thật, sau khi nghe tên con cháu nhà giàu đó kêu lên, Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh lập tức nhìn nhau:
Lần này hôm nay, hai người sợ khó thoát kiếp nạn.
Hai người không hẹn mà đều nghĩ trong lòng, nhất định hai người đêm qua làm chuyện phạm pháp bắt giữ mệnh quan, chọc giận đến thần linh, mới giáng tai họa xuống như thế. Xem ra, thật sự là “Làm chuyện lén lút, mắt thần như điện, nhân gian nói nhỏ, trời nghe như sấm”, uy trời khó lường, thật là quá kinh khiếp!
Đang khi thiếu niên liều mạng giằng co với chúng nhân, ngăn chặn đã sắp không nổi, thiếu nữ Cứ Doanh này ngược lại, thần sắc vẫn bình tĩnh.
Từng chuyện ngày trước, từng chuyện hôm nay, hệt như đá lửa xẹt loáng qua trước mắt.
“Lần này phải táng thân cùng thiếu niên này ở trong Bà Dương Hồ sao?”
Thời khắc nguy cấp này, nhìn thiếu niên thuần phác trước mặt đang liều mạng bảo vệ mình, thiếu nữ lại cảm giác trong lòng có vài phần ung dung an định, như không sợ cái chết đang đến gần.
Còn trong lòng Tỉnh Ngôn, lại nhớ đến cha mẹ già ở nhà. Cũng chỉ trách mình làm càn quấy rối mới có kiếp nạn này. Lần này bị hại trong hồ, xem ra không thể báo đáp ân dưỡng dục của song thân. Lại nhìn thiếu nữ bên mình, bất giác càng như vạn tiễn xuyên tâm, thầm chửi đều tại mình, mới liên lụy đến thiếu nữ ngây thơ khả ái này.
Nghĩ đến chỗ đó, thiếu niên bỗng cao giọng hét lớn với đám người trước mặt:
“Các vị đại gia tạm ngưng, nghe một lời của tiểu tử! Lần này đều là tiểu tử vô tri, chọc giận thần hồ lão gia; chỉ là chuyện không liên quan đến thiếu nữ này, khẩn thỉnh các vị thúc bá có thể thương thân phận nữ lưu của nàng, tha cho nàng một con đường sống! Nếu đáp ứng lời này, tiểu tử tuyệt không kháng cự nữa!”
Không tưởng một phen rút ruột cầu xin này, lại chỉ dẫn đến một phen thóa mạ. Chúng nhân chỉ vì giữ mạng, thấy thần hồ kết chữ thị ý, muốn hiến tế hai người này, vạn nhất giữ lại, cuối cùng thần linh trách tội xuống không phải chuyện đùa! Chính là vì tính mạng, mặc kệ lời cầu xin của thiếu niên.
Thấy đám đông ồn ào, Cứ Doanh liền nhẹ nhàng nói với thiếu niên đang vô cùng hoảng hốt:
“Đêm qua bắt người, ta đã nói qua không thể bỏ ngươi chạy trước. Lần này, càng không thể nhìn ngươi chết một mình…”
Nhìn thần sắc quyết liệt trên gương mặt thiếu nữ này, Tỉnh Ngôn bất giác trống rỗng trong lòng! Chỉ là chuyện lần này đã đến mức này, cũng không còn đất để xoay chuyển. Nghĩ đến chỗ đó, Tỉnh Ngôn không khỏi than dài, hai người tính mạng bị đẩy vào chỗ chết, đối diện chúng nhân nói:
“Xem ra lần này hai người bọn ta khó thoát kiếp nạn! Nhưng xin cho hai người bọn ta một con thuyền tam bản, từ đó sinh tử cứ theo ý trời. Nếu các người không đáp ứng yêu cầu này của bọn ta, hai người bọn ta có làm lệ quỷ cũng không tha cho các người!”
Nếu như là trước đây, nghe mấy lời dạng lệ quỷ đe dọa này, đám người này chắc không tránh khỏi cười mỉa, Chỉ là hôm nay thấy tình trạng quỷ dị trên Bà Dương Hồ, e rằng chuyện quỷ thần cũng không phải nói chơi; tuy trong lòng ai nấy thầm chửi thiếu niên này nói lời thừa thại, còn không mau chủ động nhảy xuống cứu tính mạng lão tử, nhưng hai người này đã nguyện ý rồi thuyền hiến tế, cho hai bọn chúng một con thuyền tam bản cũng không phải là chuyện lớn lao gì. Trong nước hồ phun trào thế này, một con thuyền tam bản tạo thành từ một mảnh gỗ, lại có thể di chuyển sao?. Cứ theo lời của thiếu niên, mau đưa hai ôn thần này đi, tránh đêm dài lắm mộng.
Lúc này tất