TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 7: Mỹ nhân như ngọc, kiếm như hồng.
-----o0o-----
Chương 115: Vấn thủy thính sơn, giai ngôn bất như quy khứ.
Giống như có hẹn trước vậy, khi chiến sự trừ phỉ của Nam Hải quận binh hoàn tất, màn đêm cũng đồng thời buông xuống.
Hiện tại, đám quân binh đã dựng năm, sáu doanh trại trên mảnh đất rộng, quân y đang chữa trị cho binh sĩ bị thương trong đó.
Đội ngũ trừ phỉ trước khi hành quân đến Hỏa Vân sơn, lúc xuất phát chưa hề nghĩ đến phải hạ trại qua đêm trong núi, do đó chỉ mang theo ít trướng bồng, cho nên hiện tại các binh sĩ may mắn còn mạng, chỉ có thể ngủ trên những đám cỏ. Bốn phía quân doanh lộ thiên này, có vài đống lửa cháy phựt phựt để dọa những con mãnh thú săn đêm không dám đến gần.
Bất quá, những hành động bận rộn của quận binh, hiện chẳng liên quan gì đến Tỉnh Ngôn. Từ lúc dọa hai tên sát thần của man cương bỏ chạy, Tỉnh Ngôn hoàn toàn đặt mình ra ngoài chiến trường trước mặt. Vị Trương đường chủ sức lực cạn kiệt, hiện đang ngồi xếp bằng tập trung tinh thần luyện khí.
Thấy y như vậy, bọn người Bảo Sở Hùng cũng không dám đến quấy rầy. Chỉ có Quỳnh Dung, hiện đã chơi đùa đến đuối sức, tựa vào người ca ca mà ngủ.
Màn đêm đen nghịt dần dần trở nên tĩnh lặng. Chỉ có sương mù lảng đãng trong không khí, bám vào quân phục rách rưới của binh sĩ.
Sáng ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời từ đông chiếu đến mặt, mới khiến đám người chinh chiến mệt mỏi này miễn cưỡng nhướng cặp mặt ngái ngủ lên. Một nửa Hỏa Vân sơn đã tắm mình trong ánh nắng, lúc này trong mắt của đám người Bảo Sở Hùng, cảm thấy cảnh tượng này hết sức thân thiết. Làn khí tối tăm không tan đêm qua, cũng dường như bị ánh nắng tươi tắn quét sạch. Chỉ có mấy cánh tay, chân còn sót trong các lùm cây ở xa xa, vẫn âm thầm nhắc nhở bọn họ:
Tất cả những gì phát sinh hôm qua, không phải chỉ là một giấc mộng không hiện thực.
Trong ánh nắng ấm áp, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng đã tỉnh. Lúc này y mới phát giác, đêm qua bản thân ngồi luyện khí, nhưng hiện tại lại đang nằm trên đất. Trên người, không biết là ai đã đắp cho y một cái chiến bào đen, bên trên còn dính vài vết máu.
Nhìn lướt qua người, đang suy nghĩ thì phát hiện bên cạnh còn có một người đang ngủ. Liếc mắt nhìn, thì ra là Quỳnh Dung muội muội, đang gối lên cánh tay trái của y ngủ ngon lành. Hiện tại, tiểu nha đầu này, giống như một con mèo thu mình, tay ôm lấy gối, hai hàng lông mi, khẽ rung rung theo nhịp thở của nó.
Nhìn tư thế của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn có thể tưởng tượng được, đêm qua lúc y vô thức ngủ thiếp ngã xuống đất, tiểu nha đầu ôm gối ngồi tựa vào y cũng đồng thời ngã theo.
Thấy nó chưa tỉnh, Tỉnh Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế để cho nó tiếp tục ngủ ngon. Trên gương mặt vốn thuần khiết như ngọc của nó, hiện đang có mấy vết nhọ. Nhìn thấy vết nhọ, Tỉnh Ngôn không khỏi nhớ đến trận chiến hôm qua:
"Nhớ rồi, hôm qua Quỳnh Dung cản Ma hộ pháp cho ta, cuối cùng còn chặn hai ngọn phi đao giúp ta..."
"Thật không ngờ, tiểu nha đầu lén theo ta lại cứu tính mạng của ta!"
Mãi đến lúc này, Tỉnh Ngôn mới ý thức rằng vị tiểu muội muội khả ái của mình, hôm qua đã kéo mình từ nhạn môn quan trở về!
"Đúng rồi, nó học đao pháp cổ quái đó từ đâu chứ?"
Trong lúc cảm kích, Tỉnh Ngôn đối với biểu hiện của Quỳnh Dung hôm qua, cảm thấy có chút khó hiểu. Tuy đương thời y không quan sát được hết, nhưng thân pháp thần diệu như bướm vờn hoa của tiểu nha đầu, vẫn loang loáng trong đầu y.
"Xem ra, sau khi quay về ta phải nhanh chóng khổ luyện Ngự kiếm quyết. Vạn nhất ngày sau đụng phải chuyện hung hiểm, cũng không khiến Quỳnh Dung mạo hiểm nữa".
Trải qua chuyện hôm qua, Tỉnh Ngôn đã rút ra mấy kinh nghiệm quý báu. Ngoài việc phải tu luyện tốt pháp thuật, y đã định chủ ý, nhất định phải tìm chút thời gian giáo huấn tiểu nha đầu này không được đi theo sau mình. Chỉ là, nhiệm vụ này xem ra rất gian khó, bất quá nếu làm không được thì cũng không gấp. Sau này bản thân hết sức an phận thủ kỷ, kết giao với người, không ra ngoài nhiều, không tranh đấu cùng người là được rồi.
Ngay khi Tỉnh Ngôn tính toán như thế, thì nghe bên cạnh có người nói:
"Ca ca, muội lại dậy trễ rồi".
Thì ra, là Quỳnh Dung đã tỉnh.
Sau khi vươn mình đứng lên, không bao lâu đã thấy Bảo Sở Hùng đi nhanh đến, ôm quyền thưa:
"Trương đường chủ, Quỳnh đạo cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong trong trướng bồng bên kia, mời nhị vị qua dùng!"
"...Đô úy đại nhân sao lại khách khí như thế?"
Một đại quan như thế, đối với mình lại dùng tư thế như đối với một bậc tiền bối, lập tức khiến y như có kim châm vào lưng, không thấy tự tại!
Khi chúng nhân cùng ngồi ăn sáng, Tỉnh Ngôn bỗng nhớ đến một chuyện, liền hỏi:
"Đô úy đại nhân, không biết mấy thương binh hôm qua, đã được chữa trị tốt chưa?"
"Nhờ phúc của Đường chủ, mấy vết thương đó đều đã được băng bó ổn thỏa. Còn hỏa độc của yêu nhân, cũng được Vân Nhân đạo cô thi thuật chữa trị, chỉ cần quay về nghỉ ngơi mấy ngày là ổn".
Trương Vân Nhân của Thiên Sư tông cũng nhẹ giọng nói:
"Kì thật cũng không phải pháp lực của Vân Nhân, là nhờ Hồng bối giải độc mà gia phụ tặng cho, mới có thể giải hỏa độc. Chỉ là hiệu năng Hồng bối có hạn, sau khi hấp thụ cho vài người trúng hỏa độc, hiện tại hỏa độc chứa đầy trong nó. Nếu muốn khôi phục hiệu dụng, phải mất hai, ba tháng, còn lúc này chỉ là một vật bình thường".
Nghe lời này của Trương Vân Nhân, Tỉnh Ngôn mới phát hiện ngọc bối hồng nhạt trên ngực nàng, hiện đã biến thành đỏ sẫm, hiển nhiên, đó là chứa đầy hỏa độc như lời nàng.
Thấy trang sức giải độc đó, Tỉnh Ngôn đột nhiên máy động trong lòng, lên tiếng:
"Nói đến giải độc, ta có một món đồ do một người bạn tặng, cũng có khả năng giải độc. Không biết đô úy đại nhân có thể cho tiểu tử thử không?"
Trương đường chủ chủ động lên tiếng, Bảo Sở Hùng làm sao không đáp ứng. Tuy nghe y nói khiêm tốn, nhưng tất cả người trong trướng, đều phảng phất nhìn thấy dáng vẻ sung sướng bình phục của binh sĩ trúng độc.
Nếu Tỉnh Ngôn biết được suy nghĩ của bọn họ lúc này, e rằng phải hết sức khẩn trương, bởi vì y đúng là chỉ định thử xem sao. Bất quá may mắn đó là, tình cảnh đương nhiên trong tưởng tượng của chúng nhân, thật đã biến thành sự thật.
Khối ngọc bội tinh nhuận trong tay Tỉnh Ngôn, chỉ cần đưa đến cách chỗ trúng hỏa độc nửa tấc, liền tự động phát ra hào quang trắng lóa. Sau đó, vô số tia hồng rất mảnh, nhanh chóng bị hấp thu vào trong khối ngọc.
Hơi lệch với tưởng tượng của chúng nhân đó là, sau khi cứu chữa qua mười mấy người, khối ngọc đó vẫn sáng rỡ như thường, không có chút dị sắc nào. Hiện tại bọn người Bảo Sở Hùng đối với thủ đoạn thần kì của Tỉnh Ngôn, đã là thấy lạ mà không bất ngờ, chỉ tán thưởng trong lòng:
"Quả nhiên là bảo bối của La Phù sơn, vô cùng thần diệu!"
Trong chúng nhân, chỉ có hai người có suy nghĩ khác:
Một người là Trương Vân Nhân. Nhìn thấy Tỉnh Ngôn lấy ngọc bội trên cổ xuống hấp thu hỏa độc cho quân binh, vị nữ đệ tử của Thiên Sư tông này, không biết thế nào lại thoáng qua nét hồng trên mặt. Chỉ bất quá chút ửng hồng này, dưới ánh sáng của khối ngọc, nhất thời chẳng có ai phát giác.
Người còn lại chính là chủ nhân của ngọc bội. Tuy thần sắc của y như thường, nhưng trong lòng đang vô cùng cảm khái:
"Không ngờ Cứ Doanh cô nương lại tặng cho ta bảo vật như thế!"
"Hà, tuy cơ hội gặp lại nàng không nhiều, nhưng lần tới nếu gặp được Linh Thành sư tổ, có thể nhờ ông chuyển