TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 8: Tuyết ảnh diêu hồn ánh thanh minh.
-----o0o-----
Chương 133: Thiên sơn tuyết vũ, huy diệu bích hoa linh bao. (P I)
Thiếu niên tịnh không liên tưởng "Thái hoa phi tung" đến ngự khí phi hành, sau khi đem "Trương Quỳnh Dung" từ trên đài cao xuống thì an tâm cùng chúng nhân khẩn trương quan sát trận long tranh phượng đấu sắp diễn ra trên đài.
Thấy hai người so tài đều đã chuẩn bị tốt, Thượng Thanh chưởng môn Linh Hư tử vỗ tay, liền thấy dòng nước đang chảy không ngừng qua Mê tung thạch trận, đột nhiên chuyển ngược lên trên, nối lại thành một màn nước trong suốt cực lớn, bao trùm lấy đài cao. Như thế, dù pháp thuật tranh đấu quá kịch liệt thì cũng không gây tổn hại đến cho người xem bên dưới.
Thấy màn nước đã xong, hai người trên đài chiếu theo quy củ xưng danh:
"Môn hạ Trác Bích Hoa của Ngọc Huyền vũ sĩ Diệu Hoa cung, mời sư huynh chỉ giáo".
"Môn hạ Điền Nhân Bảo của Linh Đình đạo nhân Thượng Thanh cung, mời Trác sư tỷ chỉ giáo trước".
Đối diện với Diệu Hoa Trác tiên tử áo lụa váy hoa, Điền Nhân Bảo vẫn rất ung dung, lời nói rõ ràng, ứng đối ngang bằng.
Nghe Điền Nhân Bảo nhường mình xuất thủ trước, Trác Bích Hoa cũng không khiêm nhượng. Bởi vì, đối diện người này, tuy diện tướng bình hòa, lúc này thần sắc vẫn ngu ngơ như thế. Nhưng càng là như thế, nàng càng cảm thấy đối phương cao thâm khó lường. Lúc này vinh nhục sư môn đặt trên người mình, tuyệt không phải lúc khách sáo.
Thế là, Trác Bích Hoa tâm tư nhanh nhạy, liền dựa theo lời nói kiêm tốn của Điền Nhân Bảo, mỉm cười uyển chuyển nói:
"Sư huynh đã khách khí như thế, Bích Hoa cung kính không bằng tuân lệnh. Điền sư huynh, mời tiếp chiêu Tuyết vũ thiên sơn của tiểu muội".
Tuyết vũ thiên sơn này, chính là tuyệt kỹ hàng đầu của Trác Bích Hoa. Trong trận đấu trước, đệ tử Thượng Thanh là Hoa Phiêu Trần, cuối cùng đã thua dưới chiêu này. Hiện tại mới bắt đầu đã dùng đến thuật này, đủ thấy nàng coi trọng trận đấu pháp này đến mức nào.
Khi lời của Trác Bích Hoa vừa dứt, chúng nhân dưới đài liền thấy vị Diệu Hoa tiên tử khẽ phát tay áo, tựa như chưa thấy nàng niệm pháp chú thì đã bất ngờ có ngàn vạn bông tuyết lấp lánh, xuất hiện ở không trung bên trên đài. Cũng gần như đồng thời, quanh người Trác Bích Hoa bỗng nổi lên một trận gió lạnh, cuốn hoa tuyết chí băng chí hàn theo tán loạn, ùn ùn gào rít kéo đến người đứng đối diện.
Trong nhất thời, cả không gian trong màn nước, tuyết hoa xao động lả tả. Đài đá lập tức biến thành băng thiên tuyết địa. Gió, tuyết vù vù tán loạn, có thể khiến suối đóng băng, biển lửa tắt, thật là:
Trời ảm đạm, tuyết mênh mang!
Lúc này, vị Trác tiên tử y phục phiêu phiêu, nương theo gió tuyết cực lạnh mà di chuyển, tiến như triều dâng, lùi như mây trôi, vây lấy Điền Nhân Bảo. Cũng đồng thời, trong miệng nàng bỗng phát ra một tiếng kêu dài hứng khởi, liền thấy vạn đóa hoa tuyết vốn trắng loáng, đột nhiên chớp lên lam quang xán lạn, nhất tề vụt đến Điền Nhân Bảo. Diệu Hoa tiên tử đối địch với gã, với ngàn vạn đóa hoa tuyết tán loạn trong gió, đã thi triển ngự kiếm thuật danh chấn thiên hạ của Diêu Hoa cung, "Phiêu Nhận Vũ!"
Thấy pháp thuật hùng tráng như thế, cũng chẳng trách Hoa Phiêu Trần thất bại trận trước. Lưỡi tuyết bay lượn khắp nơi, "Kiếm tuyết" từ bốn hướng ập đến, quả thật khiến người né không thể né mà nấp cũng chẳng có chỗ nấp!
"Nếu như đổi là ta, ta sẽ đào một cái hang chui xuống chăng?"
Tứ Hải đường chủ xem đến tâm động thần diêu, trong đầu bỗng có suy nghĩ cổ quái như thế.
Còn vị Linh Đình chân nhân vốn không am hiểu pháp thuật dưới đài, thấy nữ đồ Diệu Hoa cung trên đài toàn lực phát động "Tuyết vũ thiên sơn" kinh khiếp như thế, không khỏi mặt trắng bệch, trong lòng không ngừng hối hận:
"Xong rồi! Sớm biết như thế, chi bằng kêu Nhân Bảo bỏ cuộc cho rồi!"
Tạm không nhắc đến lo lắng của Linh Đình. Hiện tại vị Điền Nhân Bảo thân đang đối diện đao tuyết nơi nơi, quả thật vô cùng nhếch nhác. Chúng nhân nhìn thấy rõ, vị đệ tử Thượng Thanh miễn cưỡng tiến đến trận này, dường như không có pháp nhân hộ thân hữu hiệu nào. Khi lưỡi tuyết công đến, đao phong xoay xoáy chém xuống, thì chỉ có thể loạng choạng lùi lại, chạy loạn lên để né tránh.
Chỉ là, tuy y chạy rất nhanh, vẫn không thoát được hàn khí của lưỡi tuyết. Sau uy lực chân chính của "Tuyết vũ thiên sơn" do Trác Bích Hoa phát động, chỉ trong chớp mắt, vị môn nhân Thượng Thanh đã đạo bào lam lũ, bị thương khắp người!
Thấy thực lực trận so tài chênh lệch như thế, những người tu đạo dưới đài, ai nấy đều nhíu mày lắc đầu, thần sắc bất nhẫn. Còn vị Trác Bích Hoa phát động pháp thuật trên đài, cũng gần như nghĩ vậy. Thấy vị đạo hữu Thượng Thanh thê thảm như thế, nàng cũng thấy thương hại trong lòng, chuẩn bị thu pháp thuật, kết thúc sớm trường tỉ đấu này.
Nhưng ngay khi tất cả đều nghĩ trận tỉ đấu sắp kết thúc, thì trên đài đột nhiên có biến hóa:
Khi Trác Bích Hoa bắt đầu thu pháp quyết, hoa tuyết đầy không trung dần dần thưa thớt, thì bỗng thấy vị Điền Nhân Bảo nãy giờ cắm đầu chạy, thình lình dừng chân đứng yên, trong gió tuyết phà vào mặt, giơ hai cánh tay trong hai ống tay áo rách te tua lên, mười ngón tay kết thành một hình trạng cổ quái, sau đó nhe răng cười với nữ đồ Diệu Hoa cung trước mặt, hai tay vung mạnh ra.
"Chẳng lẽ vị đệ tử Thượng Thanh đó muốn liều mạng?"
Chúng nhân dưới đài thấy vị tiểu đạo đó không chạy tiếp, trong lòng đều có suy nghĩ như thế.
"Hà, xem ra trường tỉ đấu này, vẫn có thể kéo dài thêm một chút".
Kì thật, cho dù trong lòng những người tu đạo này, cũng không nghĩ trận đấu pháp cuối cùng được đạo hữu thiên hạ chờ đợi ba năm, sẽ kết thúc chẳng có gì lạ như thế. Nói cho cùng, chiêu "Tuyết vũ thiên sơn" của nữ đồ Diệu Hoa cung Trác Bích Hoa thì cũng đã thấy hồi sáng. Vừa rồi chẳng qua là mãnh liệt hơn một chút, chẳng thể khiến người ta kinh ngạc.
Ngay khi không ít người hơi có hứng thú lại, thu thập tinh thần đã có chút lơi lỏng, thì đột nhiên nghe tiếng rào rào khe khẽ, sau đó là một tiếng "bộp" vang lên.
"Chuyện gì?"
Đợi lúc đạo hữu dưới đài nghe tiếng động đưa mắt nhìn lên đài, thì phát hiện màn nước phía trên đài, đã âm thầm biến mất. Trong chớp mắt, trên đài đấu pháp đã khôi phục lại sự trong sáng vốn có, lúc này chỉ còn một người. Những dòng nước đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, không ngừng đổ xuống trong thạch trận phiêu đãng.
"Úy? Là ta hoa mắt sao?"
Chúng nhân dưới đài đang chuẩn bị chỉnh đốn tinh thần thưởng thức trận đấu, nhất thời không ai dám tin vào mắt mình. Trong chốc lát cả quảng trường chợt im lim, sau đó tiếng hỏi thăm đồng loạt vang lên.
Trong tiếng nói chuyện ổn ào, bỗng nghe một tiếng nói vang vang từ trên đài cao truyền xuống:
"Trác sư muội nhường rồi".
"Trận này, ta lại thắng rồi!"
Người nói lời này, người chiến thắng, chính là môn đồ của Thượng Thanh cung La Phù sơn, đệ tự dưới trướng của Linh Đình Sùng Đức điện, Điền Nhân Bảo!
Tuy kẻ thắng đã lên tiếng, nhưng đại đa số đạo hữu nhất thời đều không để ý đến gạ, chỉ nhao nhao hỏi người xung quanh xem có ai mắt tốt chứng kiến sự việc hay không:
"Vừa rồi là chuyện gì? Vì sao chớp mắt Trác Bích Hoa đã bị đánh văng xuống đài vậy?"
Không giống với phần lớn đạo hữu mơ hồ không hiểu, trong thời gian như điện quang hỏa thạch vừa rồi, Tỉnh Ngôn cũng nhìn được sơ sơ. Chỉ bất quá, tuy nhãn lực y tốt như thế, cũng chỉ thấy hai tay của vị Điền đạo huynh vung lên, phong tuyết đang dần lắng xuống, bất ngờ thanh thế bạo trướng, cuộn đến vị Diệu Hoa tiên tử đã hơi chủ quan lơ là. Ngay lúc này, hoa tuyết vốn đã chuyển thành màu xanh nhàn nhạt, lại đột nhiên phát ra sắc xanh thẫm.
Chỉ một kích này, vị Diệu Hoa nữ đồ đã không thể phòng ngự, như diều đứt dây bị đánh văng xuống đài!
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Tỉnh Ngôn không khỏi thấy lạ trong lòng:
"Kì quái! Pháp lực Điền huynh sao lại biến thành cao cường như thế? Vị Trác cô nương đó, lại như chẳng có chút