TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 11: Thần ca quỷ xướng tá hào ngâm.
-----o0o-----
Chương 177:Thanh kết u nhân mộng, hoa lạc ngũ canh đầu.
Vào sát na thiếu niên đem nhẫn ngọc đeo vào tay, thiên địa vân quang thảm đạm trước mặt, đột nhiên một trận cuồng phong ù lên, phảng phất còn có tiếng sấm rền. Sau đó, khi chúng nhân tập trung lại tinh thần đang phân tán, thì phát hiện bốn bề yên tĩnh, dường như cuồng phong vừa rồi bất quá chỉ là ảo giác.
Lại nói Tỉnh Ngôn mang quỷ vương nhẫn, lúc quay người đi thì kinh ngạc phát hiện, quỷ ảnh trùng trùng vốn nhe nanh múa vuốt ở khắp lầu xá ngổn ngang, hiện đã biến đổi hình thế, toàn bộ đều quỳ xuống đất, không hẹn mà đồng loạt hướng đầu về phía y.
Thấy tình cảnh đó, Tỉnh Ngôn nhất thời cũng không hiểu nguyên nhân. Ngẩn ra một lúc y mới đột nhiên đại ngộ, có giải thích hợp lý trong lòng:
"Khà, xem ra mấy quỷ quái này, nhất định là thấy cường viện thỉnh đến đã đầu hàng ta thì không dám tranh đấu cùng ta nữa!"
Tứ hải đường chủ càng nghĩ càng thấy hợp lý, liền quyết định nhân cơ hội tốt, thuyết phục đám quỷ ma này, tránh ngày sau lại xảy ra tình cảnh người, quỷ tương đấu. Thế là trong phút chốc, dân chúng Trấn âm trang té ngã nhếch nhác, thấy thiếu niên hệt như thiên thần hóa thân đứng thẳng người, hắng giọng, lớn tiếng nói với đám quỷ đang quỳ ở xa:
"Các vị quỷ linh, xin nghe ta nói một lời: Ngày thường dân trang ỷ vào phúc tổ, khi áp quỷ tộc các ngươi, đúng là bọn họ không đúng. Nhưng hôm nay các ngươi cũng hại người phá nhà, hủy đi danh thắng mấy trăm năm của người ta, coi như cũng đã giải oán hận đã tích tụ lâu nay. Oan gia nên giải không nên kết, ta thấy chuyện này dừng ở đây là được rồi".
Khảng khái nói đến đây thì lén nhìn thử đám quỷ linh hung hăn đó thì phát hiện bọn chúng không dám cử động, thế là Tỉnh Ngôn như được cổ vũ, nhiệt tình nói tiếp:
"Sau này Tây sơn quỷ tộc thì quay về nơi Tây sơn u minh. Dân chúng Trấn âm trang thì ở nơi thanh minh. Người, quỷ hai đường, chẳng bên nào phạm bên nào. Nếu vi phạm thì sẽ bị trời phạt, ý các ngươi thế nào?"
Nói đến đây, Tỉnh Ngôn lại lén quan sát phản ứng của những quỷ ảnh ở xa. Phải biết tuy y vừa nói rất khảng khái, nhưng trong lòng thì canh cánh lo lắng, sợ một chút không cẩn thận lại chọc đám quỷ nổi loạn.
Chỉ bất quá, y đã lo lắng quá thừa. Tuy vị Tứ hải đường chủ cảm thấy lời nói của mình vẫn bình thường, nhưng trong mắt đám quỷ linh thì mấy lời của y, lại có uy thế vô cùng.
Thế là khi Tỉnh Ngôn bất an đợi quần quỷ hồi đáp, thì đột nhiên thấy ở đằng xa vốn đen kịt quỷ ảnh, bỗng biến thành mơ hồ. Còn không kịp để y có phản ứng thì thấy quần quỷ đã hóa thành một vòng gió đen cự đại, không ngừng xoáy tròn trên đống mái ngã cột xiêu.
Vừa thấy tình hình đó, Tỉnh Ngôn vội nắm chặt kiếm, toàn lực giới bị. Đang định quay đầu kêu Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cẩn thận thì nghe từ trong vòng gió đó, đột nhiên truyền ra một thanh âm già nua:
"Tây sơn quỷ tộc, xin tuân theo ước định của quỷ vương".
Thoại âm chưa dứt thì thấy vòng gió bốc lên cao, cuốn theo bụi đất cuồn cuộn, sau đó nhằm thẳng hướng tây mà bay.
Thấy cảnh đó, thiếu niên đang toát mồ hôi đẫm lòng tay tức thì nhẹ nhõm. Mãi đến khi gió bụi hoàn toàn tan biến, y mới có phản ứng:
"A! Người nói chắc là Bành lão, ta quên chào tạm biệt ông ta rồi".
Đến lúc này, mây đen cuồn cuộn trên đầu cũng dần tan đi. Qua không bao lâu thì phần lớn mây đen đã không còn thấy tung ảnh. Thái dương bị che khuất lại thả ánh nắng gắt xuống mặt đất.
Đón ánh nắng nóng rát lên người, đám người vừa từ trong u ám thấy lại mặt trời, tuyệt không ai còn nghĩ đến chuyện oán hận. Những người còn có thể di chuyển được đều đang đi về phía ân nhân cứu mạng bọn họ. Nhìn những gương mặt tràn đầy cảm kích, sau một hồi lóng ngóng, Tỉnh Ngôn đột nhiên máy động linh cơ, cao giọng nói với những người xung quanh:
"Các vị hương thân phụ lão, không giấu các vị, tiểu tử chính là đệ tử Thượng Thanh cung La Phù sơn, lần này..."
Nhân lúc lời nói của mình còn chưa bị những lời cảm kích lấp đi, Tỉnh Ngôn vội cao giọng báo ra gia môn của mình. Thì ra, lần này y cuối cùng cũng nhớ, lúc hạ sơn chưởng môn Linh Hư từng trịnh trọng dặn dò:
"Tỉnh Ngôn, lần này hạ sơn, không khỏi phải đụng chuyện hàng yêu trừ quái. Nếu là thuận lợi, công đức viên mãn, khi người khác hỏi, ngươi bất tất phải che giấu sư môn. Dù sao đó cũng là khuếch trương uy danh Thượng Thanh đạo gia. Chỉ là, nếu như chuyện không thuận lợi thì...Khà khà!"
Buổi chiều hôm ấy, Tỉnh Ngôn cáo biệt Trấn âm trang, không đúng, lúc này phải gọi là "Trương gia trang". Dân chúng Trấn âm trang vốn theo tập quán tìm thần linh bảo hộ, sau khi trải qua kiếp nạn quỷ báo oán lần này, do tộc trưởng đề nghị, đều đồng ý đổi tên trang thì theo họ của Trương đường chủ. Bọn họ tin như thế thì đời đời thôn trang cũng không bị Tây sơn quỷ linh xâm nhập.
Lại nói Tỉnh Ngôn, trong túi nặng trĩu hai mươi lượng bạc do dân chúng tặng, cao cao hứng hứng dẫn Quỳnh Dung, Tuyết Nghi theo hướng tây bắc mà đi. Chỉ là, mấy thiếu niên nam nữ đang vui vẻ này không hề biết, ở khung trời bên trên đỉnh đầu bọn họ, trong một đám mây tím còn chưa tan lại có một người, hiện tâm tình chẳng chút vui vẻ. Ma nữ trong mây, mái tóc xõa như dòng suối đỏ, lúc này đang lầm bầm:
"Xú tiểu tử thật đáng ghét, cũng không biết có vận quỷ gì mà hàng phục được một tên quỷ vương hồ đồ, còn được một chiếc nhẫn ngọc nhìn cũng đẹp. Tên háo sắc dâm đồ sống dai đó, thế nào cũng phải chịu sự báo cừu của ta!"
"Úy, vừa rồi hình như nói đến...chiếc nhẫn! A, chiếc nhẫn đó cũng thật đẹp, âm phong buốt buốt, quỷ khí lạnh lẽo, đeo vào tay ta nhất định rất đẹp..."
Vừa nghĩ đến đây, ma nữ đó đột nhiên tỉnh táo, thầm tự trách:
"A...Lúc này còn nghĩ đến trang sức. Hiện việc gấp là phải nghĩ cách không để cho con tiểu long đó tiếp tục đắc ý!"
Nhớ đến dáng vẻ đắc ý của Tứ độc long nữ đêm hôm đó, tiểu ma nữ đến từ Ma phong lập tức hoàn toàn tỉnh táo, nỗ lực không nghĩ đến món trang sức mỹ lệ đó nữa. Im lặng quan sát bên dưới một hồi, nàng ta đột nhiên động linh cơ, dường như đã có gợi ý gì đấy. Thế là liền thấy nàng ta vận ma công, chớp mắt đã tạo nên một vòng sáng tím nhàn nhạt, phóng nó từ trên mây xuống nhập vào trong thân thể một vị nữ tử thanh nhã trên đường. Nhất thời, vị nữ tử thanh nhã như mai tuyết đó chợt ngừng chân, sau đó mới tiếp tục đi.
Thấy như thế, vị ma nữ trong mây đắc ý:
"Hà...lần này tên thiếu niên háo sắc đó nhất định sẽ bị biệt tình!"
Che miệng cười thầm một trận, lại nhịn không được thở dài, than thở:
"Ai, vì không để cho con tiểu long đó đắc ý, thật làm khó cho ta..."
Âm thầm tạo sóng gió, tiểu ma nữ chuyên hại người điều động vân giá, quay về ma cung.
Tất cả chuyện này, thiếu niên chẳng hề hay biết. Khi đóa mây tím đó bay đi, Tỉnh Ngôn đang suy nghĩ một vấn đề:
Chiếc nhẫn đeo trên tay, liệu có mang lại phiền phức gì hay không? Phải biết nó là do quỷ vương hóa thành, phải chăng sau này bản thân làm gì cũng bị quỷ vương biết hết? Nếu đúng là như thế thì thật là phiền.
Chỉ bất quá, hiện tại nan đề này cũng chẳng làm khó được y. Chỉ suy nghĩ một chút, Tỉnh Ngôn đã có kế, lên tiếng hỏi vị tiểu muội muội đang nhảy chân sáo phía trước:
"Quỳnh Dung, huynh muốn hỏi một chuyện".
Thấy ca ca chủ động tìm mình, tiểu Quỳnh Dung lập tức chạy lui về bên cạnh y, vừa đi vừa ngẩng cái mặt nhỏ nhắn lên hỏi:
"Quỳnh Dung, muội nói vị đại quỷ thúc thúc đó, hai cái sừng trên đầu giống như cái gì?"
"Hai khúc cây!!"
Tỉnh Ngôn vừa dứt lời, tiểu nha đầu chẳng chút do dự lên tiếng đáp ngay. Chuyện này quả là quá đơn giản với nó.
"À..."
Sau khi nghe nó đáp, vị đường chủ ca ca của nó lòng có toan tính, hàm hồ đáp lại một tiếng, sau đó cẩn thận quan sát chiếc nhẫn trên tay, xem có phản ứng gì.
Qua một lúc, lại đối đáp với Quỳnh Dung thêm mấy câu, vẫn không phất hiện quỷ vương nhẫn có dị trạng gì, thế là Trương đường chủ lúc này rốt cuộc cũng yên tâm:
Hì, xem ra đeo món trang sức miễn phí này cũng chẳng có gì bất tiện.
Một phen đánh đấm hôm nay, thật khiến người ta mỏi mệt. Đợi sau khi cơn hưng phấn vì có được hai mươi lượng bạc qua đi, Tỉnh Ngôn cuối cùng đã thấy uể oải, thế là khi đến một đại trấn phồn hoa, liền chọn một tửu lâu khao thưởng cho sự khổ nhọc của chúng nhân Tứ Hải đường.
Lúc ở tửu lâu dùng cơm, Tỉnh Ngôn nghe thực khách xung quanh ồn ào nghị luận, nói buổi sáng hôm nay có một chuyện lạ xảy ra:
Sáng hôm nay, phía đông nam mây đen dày kịt, đen đến hãi người. Đặc biệt, khi mây đen tụ hợp ở đông nam thì phía tây bắc lại có hai ngôi sao đột nhiên phóng quang, tinh quang lấp lánh, trong khoảng khắc như muốn tranh sáng cùng thái dương!
Nhàn đàm đến chỗ này thì có người nói ngôi sao phóng quang ban ngày đó, chính là hai trong bắc đẩu thất diệu tinh. Sau đó tự nhiên có thực khách tự cho nhãn lực hơn người, cãi là nhìn thấy khác. Thế là như thường lệ nơi tửu quán, một trận tranh cãi náo loạn lại bắt đầu.
Nếu như thường lệ, thấy ồn ào vậy thế nào Tỉnh Ngôn cũng hứng thú lắng nghe. Nhưng trận quỷ báo oán sáng nay quả là kinh tâm động phách, đến lúc này người đã quá mệt mỏi chẳng còn hứng thú, thích hợp nhất lúc này có lẽ là kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Nhìn sang đường có một khách sạn treo biển "Duyệt lai", Tỉnh Ngôn liền vào thuê hai phòng ở hậu viện, sắp xếp ổn thỏa thì màn đêm cũng vừa xuống tới.
Sau khi tắm rửa, Tuyết Nghi gom y phục của ba người lại đi tìm chỗ giặt dũ. Tỉnh Ngôn nhàn hạ lang thang trong tiểu viện, Quỳnh Dung đi bên cạnh nghe y kể những chuyện ngày xưa ở quê nhà. Đợi đến khi thật thoải mái trong lòng, thiếu niên giục tiểu muội muội quay về phòng đi ngủ.
Đưa Quỳnh Dung về phòng, trở lại phòng mình, sau khi vận đạo lực mấy vòng, thuận tiện đưa quỷ vương nhẫn lên ngắm nghía một chút, sau đó một cơn buồn ngủ ập đến. đành cởi áo khoác lên giường ngủ.
Lúc này, trăng đã lên