TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 18: Mị nguyệt kiều hoa yêu địch bộ.
Lâm phong địch bộ, hoa nguyệt tùy thân.
Lúc Tỉnh Ngôn đang do dự vì sinh kế, lại nhìn thấy cây sáo "Thần Tuyết" trong tay, lòng lập tức có chủ ý.
Thì ra, thiếu niên bỗng nhớ đến mấy ngày trước, khi đi qua kĩ phường "Hoa Nguyệt Lâu" lớn nhất Nhiêu Châu thành, vô tình nhìn thấy trên bức tường ngay cổng Hoa Nguyệt Lâu dán một bảng thông báo lớn màu đỏ, trên đó ghi "Cần người thổi sáo"...Lúc đó Tỉnh Ngôn cũng chỉ tạt qua vô tình thấy, đương thời không hề nghĩ có quan hệ gì với mình. Lúc này bản thân đã mất chén ăn cơm ở Đạo Hương Lâu, lại được cao nhân xem trọng tặng cho sáo, nói một cách khác, Tỉnh Ngôn nhớ lại bảng thông báo đó. tức thì chuyện không có liên quan đến mình, chợt biến thành cần câu cơm cho mình.
Chỉ là thời gian đã qua bốn năm ngày, không biết đã có người nhanh chân đến trước hay chưa. Hiện tại đi Hoa Nguyệt Lâu ứng sính, gần như đã thành hy vọng duy nhất của Tỉnh Ngôn, thiếu niên không khỏi suy được tính mất, lật đật gia tăng nhịp chân, nhắm hướng kĩ phường "Hoa Nguyệt Lâu" bôn bả đi đến.
Kì thật, chính vì "Quan tâm thì loạn", lần này Tỉnh Ngôn đã lo lắng vô ích. Nghĩ xã hội bây giờ, nam tử có thể thổi được hai bài sáo, không ngoài đám con cháu nhà có tiền, văn nhân nhã sĩ; nhưng bọn họ hiển nhiên không thể chịu nương thân vào kĩ phường thấp hèn, tranh giành chén cơm của Tỉnh Ngôn; Còn những con cháu nhà nghèo có đủ lý do để tranh giành chén cơm với Tỉnh Ngôn, thì căn bản không có tâm tư, cũng không có thời gian rảnh để đi học, mà cho dù trong bọn họ có người muốn học, cũng không nhất định có cơ hội này. Tỉnh Ngôn nhờ ơn cha y, có thể nghe Quý lão học cứu chỉ dạy, có thể nói là rất hiếm trong đám con cháu nhà nghèo.
Còn trong giới nữ, thì không thiếu người chơi nhạc. Chỉ là ở Nhiêu Châu tiểu thành này, trong hạng trăng hoa thì thật sự không tìm được mấy nhân tài; Hà huống trong nghề sáo này có mấy câu đặc thù thế này: "Trúc âm thích hợp với nữ nhân, duy chỉ có ống sáo là có thể chơi tạm chứ không chơi thường được. Nam tử nghiêng về thanh, nữ tử nghiêng về dung mạo, lúc thổi sáo, thanh thì có thể nghe, nhưng dung thì khó mà nhìn". Lời này nói cũng không sai, nghĩ lúc nữ nhân thổi sáo, phùng mang rướn cổ, dù cho hoa dung đẹp đẽ thế nào cũng biến thành khó nhìn!
Nhưng tuy nói như thế, trong ban nhạc của kĩ phường, sáo lại là nhạc cụ không thể thiếu. Ban nhạc đàn sáo nếu muốn âm luật hài hòa, thì chủ yếu phải dựa vào sáo.
Vì vậy, thiếu niên Tỉnh Ngôn không biết bản thân chính là nhân tài hiếm hoi, lại hết sức lo lắng gấp gáp. Đợi khi y đến trước Hoa Nguyệt Lâu, vui mừng vì thấy tấm bảng thông báo đỏ đó vẫn còn nguyên, liền vội vàng cản Quy công đứng đó đang thao thao bất tuyệt vì tưởng bản thân là khách hàng, trực tiếp biểu hiện rõ ý. Nghe lời này, lại đánh giá xem xét dáng vẻ của Tỉnh Ngôn, Quy công canh cửa này có chút do dự; Bất quá đã nhiều ngày rồi mà chưa có ai ứng sính, dù sao cũng có người đến rồi, cứ đi báo cho Hạ di biết, Hạ di này chính là chủ chứa của "Hoa Nguyệt Lâu", cách làm người có chút quái dị, chủ chứa của các lầu hoa bên cạnh đều thích người khác gọi là "Mụ mụ", chủ chứa của Hoa Nguyệt Lâu lại thích người khác kêu mụ là Di.
Sau khi thông báo được cho phép, Tỉnh Ngôn liền theo Quy công đó tiến vào trong, thấy được Hạ di hơn ba mươi tuổi, vẫn còn phong vận. Có lẽ đúng là khó kiếm người thổi sáo, chưa qua thẩm nghiệm bao nhiêu, Tỉnh Ngôn chỉ là lấy sáo ngọc thổi qua mấy tiểu khúc đơn giản, liền qua được thẩm tra của Hạ di. Chủ chứa Hạ di đó đối với trình độ nghiệp vụ của Tỉnh Ngôn thì không mấy quan tâm, ngược lại cảm thấy hứng thú với cây Thần Tuyết trong tay y, truy hỏi thiếu niên áo vá này từ đâu có được sáo tốt như thế.
Nghe Hạ di hỏi, Tỉnh Ngôn cũng không thêm thắt che giấu, đem sự tình sáng nay nói qua. Hạ di nghe xong không khỏi cảm thán, khen số mệnh y rất tốt, gặp được dị nhân!
Sau khi được bố trí ổn thỏa, thiếu niên Tỉnh Ngôn phát hiện bản thân đối với công việc mới này hết sức mãn ý.
Làm nhạc công ở Hoa