TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 13
-----o0o-----
Chương 199:Kiều vũ phi dâm, nật triêu hoa nhi kết mộng.
Tản bộ trong rừng san hô, bất tri bất giác, Tỉnh Ngôn đã quên mất đường về. Khi phi thân lên không trung bên trên khu rừng, bởi vì ít luyện tập Thuấn thủy quyết nên nhất thời không nắm chắc, khiến càng lúc càng xa Linh nhị cung.
Lúc chuyển dịch trong nước, bất ngờ thấy phía trước như có một vùng ánh sáng xanh nhạt, Tỉnh Ngôn cũng không nghĩ nhiều, cắm đầu xông về phía đó.
Đợi khi lọt vào trong đó, Tỉnh Ngôn mới phát hiện, bản thân đã đến một hồ cốc sắc nước xanh lam. Bốn bên đá ngầm dựng lô nhô. Sơn nham dưới đáy biển trắng như tuyết vây quanh hồ cốc nước xanh yên tĩnh như gương. Nước hồ trong đến mức không có tạp chất, chẳng cần phải ngưng thần chăm chú vẫn nhìn thấy từng lùm thủy tảo bồng bồng dưới đáy hồ. Trên mặt hồ ở xa, có một chiếc thuyền nhỏ nằm bất động trên mặt hồ, phảng phất như được khắc dính vào chỗ đó.
Vầng trăng treo trên thượng không thủy vực, hiện cũng phủ một tầng sáng mông lung lên bề mặt hồ, nước hồ xanh hòa lẫn ánh trăng, tạo nên một màn sương mù xanh nhạt. Cảnh vật như mộng như ảo, Tỉnh Ngôn vừa nhìn, nhất thời ngây ngốc, quên cả việc tìm lối ra.
Thong thả bước mấy bước trên mặt cát mịn, Tỉnh Ngôn bỗng phát hiện, ở bên gốc cây cự thụ có một nữ tử y phục trắng như tuyết đang đứng tựa vào đó. Ánh trăng thanh u xuyên qua tầng tầng lá, quang ảnh loang lổ trên người nàng, từ xa nhìn không thấy được rõ ràng. Nơi này quá yên tĩnh, lúc đầu y cũng không cảm giác được có người.
Thấy có người ở đó, Tỉnh Ngôn mới nhớ đã lạc đường, liền định đến hỏi thăm lối ra. Trong đầu có suy nghĩ đó, y gia tăng cước bộ, bước về hướng cự thụ bên hồ đó.
Lúc này, Tỉnh Ngôn đang bước trên cát mịn, dù đang bước nhanh nhưng vẫn chỉ phát ra tiếng động rất nhỏ. Cho đến khi y đến gần, vị thiếu nữ bên gốc cây đó vẫn không phát giác có người tới.
Tiến gần thêm chút nữa, Tỉnh Ngôn mới thấy rõ, vị bạch y thiếu nữ tựa vào gốc cây, tóc đen xõa như thác, chỉ đính một cây trâm hồng đơn giản. Váy dài phủ chân, mặt xoay về phía hồ, thỉnh thoảng cử động, hướng xuống chỗ vòng sóng lăn tăn trên hồ. Trong tay nàng cầm một vòng hoa, nhìn qua thì vòng hoa này còn chưa hoàn thành, thiếu nữ thỉnh thoảng nhặt lấy cánh hoa vừa từ trên cây cự thụ rơi xuống hồ, tập trung vào việc kết vòng hoa trong tay.
Thấy thiếu nữ chuyên tâm kết vòng hoa, vẫn không phát giác có người đến. Đứng phía sau nàng đợi một lúc, thấy nàng không có chút phản ứng nào, Tỉnh Ngôn chỉ đành tiến tới, cung tay thi lễ, nhã nhặn hỏi:
"Vị tiên tử này, làm phiền rồi".
"Hiện tại tôi không cẩn thận bị lạc đường, cô có thể cho tôi biết Linh nhị cung phải đi thế nào không?"
Nghiêm túc thi lễ nói xong, y đang đợi thiếu nữ đáp lời, nào ngờ, thiếu nữ nãy giờ yên lặng, phảng phất như nghe tiếng sấm rền giữa trời quang, vòng hoa trong tay rớt xuống hồ, cả người nhảy vọt lên, thân thể run rẩy, tựa như một con nai nhỏ bị kinh hãi.
"Úy?"
Thấy nữ tử kinh hoàng như thế, Tỉnh Ngôn vô cùng mê hoặc, nghĩ thầm:
"Kì quái...lời của ta vừa rồi, đâu có quá lớn?"
Tuy lòng nghi hoặc, nhưng thấy phản ứng của thiếu nữ kịch liệt ngoài ý, cũng không biết có hiểu lầm gì, Tỉnh Ngôn vội xuất ngôn bổ cứu:
"Tiên tử ở trên, thỉnh cho tôi vừa rồi đường đột. Kì thật tối này tôi đi dự tiệc Nam Hải, không cẩn thận bị lạc đường, vì thế mới nhờ tiên tử chỉ đường, thật không có ý khác".
Nghe y lặp lại, bạch y nữ tử đó cuối cùng cũng trấn tĩnh, từ từ xoay người lại.
"A!"
Lần này, lại đổi sang thiếu niên đại kinh thất sắc! Thấy rõ dung nhan nữ tử yểu điệu đó, dù Tỉnh Ngôn tâm tính trầm tĩnh, vẫn không nhịn được buột miệng kinh hô, sau đó thối lui mấy bước, cố sức mới bình ổn được thân hình.
Thấy bộ dạng kinh hoàng của y, nữ tử đó vẫn bình tĩnh như thường, phảng phất đã thấy phản ứng như thế nhiều lần rồi.
Lại nói Tỉnh Ngôn, đợi ổn định thân hình, trấn định tinh thần, mới nghĩ đến cử động rất thất lễ vừa rồi, thế là xấu hổ xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi vừa rồi, thật là vì..."
Thiếu niên bình thường ăn nói trơn tru, ấp úng đến đây thì nhép nhép miệng, cũng không biết nên nói tiếp thế nào.
Thì ra, vào lúc này, đợi vị nữ tử dáng hình rất xinh đẹp đó quay lại, Tỉnh Ngôn mới phát hiện trên gương mặt thanh xuân của thiếu nữ, có mấy đường đen ngoằn ngòe đan xen nhau, giống như mây đen che mặt, phá hủy hết nét đẹp trên mặt! Có lẽ do khác quá xa so với tưởng tượng, thiếu niên chưa chuẩn bị tinh thần tự nhiên kinh hoảng thất thố.
So với đường nét trên gương mặt, vẩy rồng đuôi cá dưới chân nữ tử, lại không thu hút sự chú ý của thiếu niên bao nhiêu.
Đợi cơn kinh hoảng qua đi, Tỉnh Ngôn mới ý thức được, vừa rồi bản thân đã thất lễ:
"Ai, cho dù xấu như quỷ thì cũng không phải bổn ý của cô ấy, cử động vừa rồi của ta, nhất định khiến cô ấy khó chịu".
Trong đầu suy nghĩ, lại nỗ lực nhìn vào mặt thiếu nữ, thì phát hiện nàng ta tuy thần sắc bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt trong như nước hồ nằm giữa những đường nét vằn vện, đã lộ ra thần sắc bi thương không thể che giấu.
Thấy như thế,