TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 23: Mỗi đáo tuyệt xử hữu kì phong.
Mắt thấy cái ghế gỗ Du đó, ách!...hiện tại phải gọi nó là "Yêu quái ghế", đang hung hăn lao tới, Tỉnh Ngôn cũng không cam tâm ngồi đợi giết, lập tức tránh sang bên.
Hiện tại thân thủ của thiếu niên đã là hết sức nhanh nhẹn. Chỉ thấy y ở trong đại sảnh nhảy lên nhảy xuống, tránh trái né phải, động tác quả thật không chậm. Hơn nữa hiện tại sáu giác quan của thiếu niên đã trở nên thập phần mẫn cảm, trong lúc y tránh né lung tung, rất hay là không đụng phải người nào bị thương nằm trên đất, không có mang lại tổn thương ngoài ý cho những người bất hạnh này.
Hiện tại trong mắt lão đạo đã có chút hoảng hốt, chỉ có thể nhìn thấy một nhân ảnh chuyển động rất nhanh trước mắt. Chỉ là, tuy tốc độ của Tỉnh Ngôn nhanh như thế, nhưng nhân lực không so được yêu lực, cho dù với tốc độ nhanh thế của y, cũng chỉ chốc lát đã bị yêu quái ghế đuổi kịp.
Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, Tỉnh Ngôn đã bị yêu quái ghế đụng vào hông, tuy nói Tỉnh Ngôn bản thân đang chạy băng băng, tốc độ có thể có làm giảm bớt một phần lực va chạm nhất định, nhưng hông chính là chỗ yếu nhược của thân thể, bị khối gỗ Du rắn như thép đụng một cái, quả thật không dễ chịu, lập tức đau đến nghiến răng méo miệng. Thiếu niên chân bước loạng choạng, thân thể bị đụng lao tới một cây cột nhà sơn đỏ. "Rầm" một tiếng chạm vào đó, sau đó ủ rũ tại chỗ.
"Hy vọng yêu quái ghế này thấy ta thụ thương thì dừng tay ở đây, tha cho ta một đường sống". Tỉnh Ngôn mất đi năng lực chống cự, trong lòng không ngừng cầu khấn.
Hông của thiếu niên hiện tại như bị lửa thiêu đau rát. Khắp người ngoài sự đau đớn thì không vận được chút lực khí nào; Hiện tại Tỉnh Ngôn cả đứng cũng không đứng nổi chứ đừng nói đến né trái tránh phải.
Hiện tại Tỉnh Ngôn chỉ có thể mong muốn yêu quái đó không muốn đuổi tận giết tuyệt, tha cho mình một đường sống, chiếu theo kinh nghiệm của những người trước mặt, dường như khả năng này cũng rất lớn.
Chỉ đáng tiếc, trời già dường như rất thích đùa cợt người lương thiện, sự tình phát triển hay trái lại mong muốn của mọi người. Yêu quái ghế tinh lực sung mãn, cũng không biết là ăn phải thứ thuốc gì, hoặc giả nó đúng là một khối gỗ Du không có đầu óc, chỉ biết không ngừng công kích bất kể chân tướng thế nào. Tỉnh Ngôn tựa xéo vào cột nhà sơn đỏ đó, đành chịu đứng nhìn yêu quái ghế tiếp tục thế công thuận lợi, bốn chân nó sau khi di động về sau một đoạn thì ngừng lại, thân thể cong lên. trong ánh mắt tuyệt vọng của Tỉnh Ngôn lại nhảy đến thiếu niên!
"Á!...chẳng lẽ yêu quái này chưa nghe qua câu thành ngữ Kẻ cùng chớ đuổi hay sao?"
Trong đầu Tỉnh Ngôn hiện tại chỉ toàn ý nghĩ xấu:
“Xong rồi xong rồi! Xem ra bản thân lần này khó thoát rồi, xem ra không lấy đi quá nửa cái mạng nhỏ của mình thì yêu quái này không chịu dừng lại à! Ai!, ai biểu ta theo lão đạo, ham muốn chút tiền vặt này, lần này e cả tiền thuốc cũng không đủ rồi…”
Đang lúc Tỉnh Ngôn tự oán trách hối hận, yêu quái đó chẳng cho y nghĩ ngợi nhiều, chớp mắt chỉ còn cách y một bước chân!
Tuy mắt thấy đại nạn đến gần, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn đành bất lực…
Đang khi Tỉnh Ngôn cho rằng bản thân khó thoát kiếp nạn, đã nghĩ cam chịu, thì bất tri bất giác, thân thể đang chịu đau đớn của y, lại có biến hóa quen thuộc.
Cổ “Lưu thủy” trong thân thể Tỉnh Ngôn chỉ xuất hiện trước đây hai lần, vào lúc nguy hiểm khẩn cấp này, lại đã xuất hiện!
Đúng khi thiếu niên toàn suy nghĩ xấu, cảm giác cổ “Lưu thủy” này đã róc rách, từ khắp các lỗ chân lông trên người Tỉnh Ngôn khuếch trương, nói không chắc chỗ đến, cũng không biết chắc nơi đi, chỉ đang trào dâng trong cả người y, dập dờn…
Thế là, nếu lúc này có ai có mục lực cực tốt có thể nhìn rõ được biến hóa trong chớp mắt, thì sẽ thấy được trước mắt xuất hiện một hình tượng kì dị phi thường:
Chỉ thấy yêu quái ghế đó vô cùng nhanh chóng chạm thiếu niên, nhưng ở sát na tiếp xúc thân thể thiếu niên, bỗng chấn động theo một tần suất nào đó, từ nhanh đến chậm, từ chậm đến ngừng…trong chớp mắt, đã ngừng hẳn ở trước người thiếu niên.
Sự thật thì không có ai có năng lực nhìn rõ biến hóa này, bởi vì tất cả đều phát sinh trong thời gian mắt chưa kịp chớp.