TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 30: Hữu nữ kiều hoàn lai nguyệt hạ.
Ngày nào gặp?
Thỏa nhớ mong.
Thẹn thùng trao gởi tiếng lòng cho nhau.
Ngày hôm sau, quan phủ quả nhiên dán thông báo của hoàng thượng ở các nơi thuộc Nhiêu Châu thành, nội dung cơ bản giống với tin tức lan truyền tối qua, khiến Tỉnh Ngôn hết sức vui vẻ.
Chỉ bất quá, trong vạn niềm vui cũng có nỗi buồn, cuối bảng thông báo này nói rõ, vì rượu Tùng quả của Nhiêu Châu là cống phẩm vô cùng trân quý, dân gian không được mua bán, kẻ nào vi phạm quy định này sẽ bị phạt nặng, không biết quy định này vốn có trong thánh chỉ, hay là thái thủ Nhiêu Châu phỏng đoán ý trên mà thêm vào. Điều này khiến thiếu niên đang có tính toán tuyệt vời, chuẩn bị bán rượu Tùng quả kiếm một khoản tiền, như bị dội một gàu nước lạnh vào đầu.
Bất quá, các loại thuế khoán thuế ruộng phải giao nộp mỗi quý, vốn chiếm một khoản rất lớn trong nhà Tỉnh Ngôn. Bây giờ có thể miễn được các loại thuế này, đã là ân huệ vô cùng rồi.
Cũng không biết sao, có lẽ do tối qua uống rượu hơi nhiều, Tỉnh Ngôn tuy ngủ một đêm, nhưng ban ngày vẫn phờ phạc. Gương mặt xinh đẹp như hoa đó, thủy chung vẫn phiêu hốt phiêu đãng trước mắt thiếu niên, vứt không được, ném không đi, cưỡng bách bản thân không nghĩ đến nhưng vẫn không thể quên được.
Đợi đến lúc mặt trời dần dần nghiêng về Tây, Tỉnh Ngôn cuối cùng nhịn không được, lấy dũng khí đi gặp Hạ di, nói buổi tối có chuyện, ở nhà kêu mình đi Bà Dương huyện mua ít vật phẩm. Tuy lý do này rất là khiên cưỡng, nhưng do gần đây tài sáo của Tỉnh Ngôn tiến bộ rất nhanh, địch khúc thổi lên êm dịu thanh thoát, làm việc cũng cần cù, do đó thấy Tỉnh Ngôn mở miệng khẩn cầu, Hạ di cũng không làm khó dễ, lập tức đồng ý yêu cầu của y.
Vừa ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu, thiếu niên liền như chim sổ lồng, nhằm hướng Bà Dương huyện mà đi.
Đã qua một tháng từ lần trước đến, lần này lúc Tỉnh Ngôn đến Bà Dương Hồ, mặt trời đã ẩn vào bóng núi, vầng tà dương đỏ ói trời Tây cũng dần nhạt đi. Mảnh trăng cong cong treo ở trời Đông, bắt đầu phả ánh sáng dịu dàng, trải trên mặt hồ Bà Dương sóng gợn lăn tăn.
Tỉnh Ngôn vừa đi men theo bờ hồ quanh co dài dẵng, vừa lắng nghe tiếng rập rờn của những con sóng vỗ vào bờ hồ. Ánh trăng nhu hòa, kéo sau lưng y một cái bóng mảnh dài.
Không lâu, Tỉnh Ngôn đã nhìn thấy khối đá hồ đó đang được ánh trăng tinh khiết bao phủ. Một tháng trước, thiếu nữ ngồi tựa vào nó, cười nói vui vẻ nhìn y nâng khối bàn thạch lên. Hôm nay, đá vẫn còn đó mà người đang ở đâu?
Nhìn vật nhớ người, mãi đến lúc này, Tỉnh Ngôn mới nhận thức được rõ, nỗi nhớ của mình về Cứ Doanh mãnh liệt như thế, nhớ những lúc ngắm trời xanh, khói nước, nhớ từng lời nói tiếng cười, nhớ...nhớ dung mạo xinh tươi, nụ cười phơn phớt của nàng.
Chính là:
Khi ở cùng nhau không biết được
Tình này xa cách mới thành duyên.
Tuy nhung nhớ dạt dào, nhưng Tỉnh Ngôn hiểu rõ trong lòng, mình chỉ là một thiếu niên sơn dã, Cứ Doanh lại là con gái nhà giàu ở Lạc Dương, so sánh hai bên, có thể nói một ở trên trời, một ở dưới đất, Tuy lần đó lúc ngộ hiểm ở Bà Dương Hồ, vài lần rung động, nhưng thời này coi trọng môn đăng hộ đối, hai người nếu muốn ở cùng nhau, hầu như chỉ là mộng ảnh không hoa, tuyệt không có khả năng. Hà huống, hiện tại hai người, một ở trời nam, một nơi sông bắc, cơ hội gặp lại sau này rất có thể cũng không có!
Đối diện khói sóng mênh mang, xuất thần hồi lâu, người thiếu niên khoáng đạt này dần hồi phục lại vẻ thường thấy, nhìn ánh trăng như lụa, hồ sáng như gương, cảnh đẹp khí hòa như thế, bản thân lại nghĩ đến những tâm sự phiền não ấy làm gì!
Thiếu niên tươi tỉnh nét mặt, tháo ngọc địch Thần tuyết ở sau lưng xuống, bên cạnh khối đá hồ, dưới bóng thùy dương rủ, một làn địch âm uyển chuyển thoát lên.
Thiếu niên trong ánh trăng thổi sáo đến xuất thần