TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 44: : Thùy nhân hội, vi ngâm ý.
Lại nói Tỉnh Ngôn nghe tiểu nha hoàn thuật lại, nhớ đến lời nói và hành động của Hồ Thế An mà bản thân đã từng chứng kiến, căn nguyên ngờ vực trong lòng càng lúc càng lớn.
Tỉnh Ngôn bình thường cũng không quá bận rộn gì, trong thời gian nhàn hạ, cứ suy đi nghĩ lại chuyện này, càng nghĩ, y càng cảm thấy kỳ quặc.
"Chẳng lẽ...vị nhân sĩ Sơn Đông Hồ Thế An, lại đang lừa gạt nhị nương?"
Tuy kết luận này tương đối tàn khốc, nhưng với trí tuệ của Tỉnh Ngôn, với những gì đã nghe thấy, thì đúng là không thể không suy đoán như thế. Tỉnh Ngôn không giống như tiểu nha hoàn Nghênh Nhi đầu óc đơn giản, dẫu sao y cũng lăn lộn ở phố chợ thời gian dài, lại ở lớp đọc qua thi thơ, mấy nữ tử tầm thường trong Hoa Nguyệt Lâu làm sao so bì được kiến thức với y.
Tỉnh Ngôn suy luận thế này:
Nếu như Hồ Thế An đến Nhiêu Châu du học, thật sự có lòng muốn chuộc thân cho nhị nương, thì quyết không đến mức phải chi dùng tiền vật tích cóp của nhị nương. Xem ra, Hồ công tử đó hiện đã là bần cùng, không đủ tiền xài.
Mà chuyện này, không phải chỉ là một vấn đề tiền tài.
Vốn là, thời đại nhà Tấn, chuyện nhân sĩ tử đệ cưới nữ tử thanh lâu, có quan hệ đến thể diện dòng tộc, rất khó được trưởng bối trong tộc đồng ý. Cho dù trưởng bối trong nhà Hồ Thế An tiến bộ, chấp nhận chuyện này, nhưng nhìn hiện tại Hồ công tử tiền dùng cho mình đã hết, nếu nghĩ muốn chuộc thân cho nhị nương, nhất định phải chìa tay xin tiền nhà. Thế nhưng chuyện hắn tiêu xài hết tiền ở thanh lâu, muốn giấu cũng không giấu được. Rất hiển nhiên, cha mẹ trưởng bối của hắn nhất định sẽ cho rằng, kỹ nữ thanh lâu dụ dỗ con trai mình. Chữ "Chấp nhận" lúc đầu, cũng sẽ biến thành "Không chấp nhận".
Có lẽ, vị Hồ Thế An Hồ công tử đó, đã có thể được nhị nương coi trọng, thì tuyệt không phải là dạng ngu đần dốt nát, mấu chốt quan trọng này, há không nghĩ đến?
Nhìn hắn cả ngày chỉ rong chơi trong Nhiêu Châu thành, nhiều lần ra vào đổ trường, hiển nhiên căn bản không thật lòng muốn ở cùng với nhị nương!
Thật đúng với câu "Làm người chớ quá xét nét" của tiền nhân, đợi sau khi Tỉnh Ngôn nghĩ thông mấu chốt đó, thì như mắc xương ngay họng, cả ngày luôn nghĩ đến việc trước giờ nhị nương đối xử với y rất tốt, lại phỏng đoán nàng ta hiện giờ chắc đang chìm đắm trong giấc mộng hoàn lương đẹp đẽ, thì thật như có trăm bàn tay đang cào xé lòng y!
Tỉnh Ngôn suốt ngày cũng không có chuyện gì gấp gáp, lúc nhàn hạ thì cứ nghĩ đến chuyện đau đầu này, thật là có chút ăn ngủ không yên, bồn chồn lo lắng.
Nghĩ ngợi trằn trọc, thiếu niên xem ác như cừu này, đúng là nhịn không nổi, liền suy tính tìm cách thức giải quyết, cho nhị nương biết mấy căn do đó. Chỉ là, chuyện này có chỗ hơi khó xử, nhị nương đó đã si tình như thế, hiện tại trong mắt chỉ có tình lang của nàng ta, dường như không nhìn ra được chuyện này thực sự không thể có kết cục tốt vậy.
Đang lúc phiền muộn, lại thấy tiểu nha đầu Nghênh Nhi chạy đến tìm y tán gẫu.
Vừa thấy Nghênh Nhi, Tỉnh Ngôn hệt như trước mắt bừng sáng, đột nhiên nghĩ đến một phương pháp bản thân không thể làm được, nhưng hoàn toàn có thể nhờ tiểu nha đầu trong phòng nhị nương này, thay y truyền lời!
"Ách...cách này tốt thì tốt thật, nhưng để nha đầu Nghênh Nhi này chuyển lời..sợ vẫn có chút không ổn".
Tỉnh Ngôn liếc nữ oa nhi đang thao thao bất tuyệt ở trước mặt mình, trong lòng hơi lo lắng, do dự bất quyết.
"Nếu như ta đem mấy căn do này, nói cho cô ấy biết từ đầu đến cuối, vậy có khác gì loan truyền khắp Hoa Nguyệt Lâu chứ? Không