TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 57: Tiểu cô cư xử bổn vô lang.
Thần nữ sanh nhai nguyên thị mộng, Tiểu cô cư xử bổn vô lang.
Dật Danh.
Tỉnh Ngôn đang ngớ ngẩn nhìn vị bạch y thiếu nữ tựa cửa như khói như sương, lại thấy nàng đột nhiên ngừng thổi, xoay người qua, nhìn Tỉnh Ngôn mỉm cười nói:
"Hiện tại còn muốn đi chứ? Trời đã mưa rồi..."
Dưới ánh nến chiếu rọi, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng nhìn rõ, trên mặt Linh Y Nhi hiện tại, đang hiện vẻ cười đắc ý.
Thấy tình trạng vậy, Tỉnh Ngôn cười khổ, nhủ thầm:
"Nha đầu này thật nghịch ngợm. Nếu chưa muốn ta đi, cứ nói thẳng với ta một tiếng, đâu cần làm vậy?"
Lại nói Linh Y Nhi đưa sáo trong tay cho Tỉnh Ngôn, ngồi xuống cười nói:
"Không cần ngồi ngớ ngẩn đó, nghe khúc Phong Thủy Dẫn của ta thế nào? Có muốn học hay không?"
Tỉnh Ngôn vừa nghe lời này, liền liên thanh đáp ứng:
"Muốn học, muốn học!"
"Hà...nếu thật muốn học, trước tiên phải gọi bổn công chúa một tiếng sư phụ !"
"Ách? Công chúa? Không phải nghe nhầm chứ?"
Tỉnh Ngôn nghi hoặc trong lòng. Bất quá việc học sáo khúc là quan trọng nhất, cũng không thắc mắc chuyện đó.
Tỉnh Ngôn chăm chăm nhìn Linh Y Nhi, thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng, đang cười ranh mãnh. Thấy tình hình thế, Tỉnh Ngôn liền biết trong lòng nha đầu này đang muốn hí lộng mình, muốn nhân cơ hội này chiếm lấy tiện nghi.
"Sư phụ!"
Đối với Tỉnh Ngôn mà nói, nếu có thể học được sáo khúc huyền diệu hô phong hoán vũ vừa rồi, đừng nói gọi một tiếng, cho dù là gọi trăm tiếng ngàn tiếng, thì có sao chứ? Tỉnh Ngôn không cần suy nghĩ, hai chữ "Sư phụ", tựa hồ như buột miệng nói ra, gọi vừa lớn vừa rõ!
"Hà! đồ nhi ngoan...rất ngoan! Khúc này đây!"
Linh Y Nhi giữ lời định giảng khúc phổ cho Tỉnh Ngôn, nhưng đột nhiên ngừng lại. Nghĩ một chút, mới tiếp tục nói:
"Được rồi, có lẽ trí nhớ của ngươi rất tệ, khúc phổ này dài, nói ngươi cũng không nhớ nổi. Hay là lần tới ta đem theo sách, cho ngươi mượn để tham khảo tu luyện!"
"Vậy cũng được!"
Tỉnh Ngôn tự nhiên là đáp ứng. Y thầm nói, từ bây giờ bản thân phải cẩn thận hầu hạ vị nữ thần tiên này. Vạn nhất gây cho nàng ta mất hứng, nói không chừng tiểu nha đầu tinh nghịch cổ quái này suy ngẫm không thông, muốn nuốt lời thì gay go!
"Đúng rồi, ta còn có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo sư phụ".
Tỉnh Ngôn theo lễ nghi đối với lão sư Quý lão học cứu, ngữ khí cung cung kính kính, tựa hồ hiện tại đúng là đang đối diện với một vị lão sư tiền bối học vấn cao thâm.
"Nói đi, đồ nhi ngoan".
Linh Y Nhi ra vẻ đức cao vọng trọng, tựa hồ hàm vị lão sư này đối với bản thân là chuyện dĩ nhiên.
"Vì sao thổi khúc này, có thể hô phong hoán vũ, thậm chí dẫn động cả sấm sét vậy?"
"Chuyện này..."
Liếc mắt nhìn Tỉnh Ngôn đang nhóng cổ lên chờ nghe, Linh Y Nhi cố tình kéo dài ngữ điệu:
"Hỏi ta là ngươi đã hỏi đúng người rồi..."
Làm dáng làm vẻ xong, rốt cuộc Linh Y Nhi cũng đáp lời thật với y:
"Ngũ âm sáo này thổi ra, chính ứng với ngũ hành: Cung làm thổ, thương làm kim, giác làm mộc, trưng làm hỏa, vũ làm thủy. Nếu đem ngũ âm cung, thương, giác, trưng, vũ sắp xếp theo một phương pháp nhất định, tiếp đến dùng sáo ngọc Thần Tuyết vốn không phải là vật phàm thổi ra, dùng thần chú phụ trợ, thi triển thêm pháp thuật, sẽ có hiệu quả như thế. Còn cụ thể vì sao như thế, ta cũng không giảng rõ được".
"Khúc Thủy Long Ngâm" đó, nghe nói còn là ông nội của ông nội ta truyền lại, đã qua rất rất nhiều năm rồi, ta cũng nhớ không nổi. Khúc Phong Thủy Dẫn này, lại là ông nội ta đặc biệt viết cho ta, bởi vì ta không thổi được khúc Thủy Long Ngâm".
Nói đến chỗ này, Linh Y Nhi lại làm mặt quỷ, trong lòng nghĩ, ông nội quả là rất thương yêu mình.
Bản Phong Thủy Dẫn này, trong nhà nàng kì thực còn có một biệt danh, gọi là "Y Chi Tư". Chỉ là không biết sao, Linh Y Nhi bỗng nhiên cảm thấy tên gọi này có chút xấu hổ, ở trước mặt thiếu niên không sao nói ra được.
Tỉnh Ngôn nghe Linh Y Nhi giảng giải một phen, cũng là nửa hiểu nửa không. Tuy vẫn không hiểu rõ, nhưng dù sao cũng đại khái biết là chuyện thế nào.
Hiện tại chớ thấy thần sắc trên mặt Tỉnh Ngôn như bình thường mà tưởng y bình tĩnh, trong lòng y, đang cảm thấy hết sức chấn kinh. Cảm giác chấn kinh này chưa từng xảy ra trong người y. Cho dù trận thiểm điện lôi minh quỷ dị trên Mã Đề Sơn đêm đó, cũng không khiến lòng y chấn kinh như hiện giờ.
Thiếu niên cuối cùng cũng biết, tất cả những gì trước đây mình cho là xảo hợp thì không phải như thế. Các pháp thuật hô phong hoán vũ, chiêu lôi dẫn điện...ở trên thế gian đúng là thật sự tồn tại.
Đặc biệt khiến y cảm thấy hưng phấn đó là, nghe Linh Y Nhi nói vừa nãy, dạng pháp thuật thần kì huyền diệu như thế, dường như đều có bài bản để học!
Lời của "Sư phụ" Linh Y Nhi giống như một tia sáng chói lòa lóe qua mắt của vị thiếu niên đang mơ mơ hồ hồ này, giúp y mở toang cánh cửa bước sang một thế giới mới. Y bỗng nhiên cảm thấy một cảnh tượng hoành tráng đẹp đẽ mà trước đây chưa từng dám tưởng tượng đến.
Lại nói Linh Y Nhi, nói xong thì phát hiện thiếu niên trước mặt mình, không biết vì sao phát ngẩn ra. Đang định đưa tay lay y thì không ngờ thiếu niên vừa mới ngẩn như phỗng đó, lại đột nhiên đứng lên, đi đến cầu thang gọi lớn:
"Tiểu nhị! Đem một vò rượu lên!"
Sau đó, vị thiếu niên trên mặt vì quá hưng phấn mà đang xuất hiện mấy phần huyết sắc, trang trọng cúi chào tiểu cô nương Linh Y Nhi còn chưa biết xảy ra chuyện gì, cung kính nói:
"Đa tạ sư phụ chỉ dạy! Xin nhận tiểu tử một lạy...đồ nhi mời người uống rượu, biểu thị lòng cảm kích của đồ nhi!"
Nghe lời này của Tỉnh Ngôn, Linh Y Nhi vừa định