TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 6: Lý đại đào cương sự du kì (1)
Cứ Doanh ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Tỉnh Ngôn thầm nuốt nước miếng, nhất thời hai bên đều yên lặng.
Qua một lát, trong sự mong mỏi vô cùng của thiếu niên, món ăn đầu tiên Đầu cá trê cuối cùng được tiểu nhị mang lên. Bất quá, tiếp đó tiểu nhị đã rất xin lỗi nói với y hai câu:
“Thật xin lỗi, đầu bếp ở nhà bếp Tào sư phó nói, hôm này Thì ngư đã dùng hết, vì thế món Bạch lô thì ngư thật sự xin lỗi!, khách quan ngài có muốn đổi món hay không?”
Tỉnh Ngôn nghe nói, trong lòng hô lớn đáng tiếc, lần tới còn không biết khi nào, mới có cơ hội trở lại Vọng Hồ Lâu này ăn cơm.
Nghe lời của tiểu nhị, Cứ Doanh cũng có chút thất vọng, chỉ đành lại tùy tiện chọn món Tuyết thái ngân ngư thang, hai người bắt đầu cắm cúi ăn cơm.
Ngay khi Tỉnh Ngôn đang toàn tâm toàn ý thưởng thức món đầu cá trê béo ngậy mà không ngán này, bỗng nghe con đường dưới lầu một trận nhốn nháo. Trong màn âm thanh ầm ĩ, nghe rõ tiếng quát mắng vênh váo nghênh ngang, còn có tiếng khóc lóc bi thiết của nữ tử trẻ tuổi.
Tình huống bất ngờ này, lập tức gián đoạn việc nhai nhỏ nuốt chậm của thiếu niên. Cứ Doanh nhất thời cũng buông đũa, đứng dậy cùng y, đi đến một phía khác nhìn ra rừng hoa dẻ đối diện cửa sổ, thử xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Thực khách xung quanh, lúc này cũng ào ào buông chén, đồng loạt đến trước cửa sổ xem nhiệt náo.
Qua cửa sổ nhìn xuống, thì ra, nơi gần cổng thành trên Vọng hồ nhai đối diện không xa Vọng Hồ Lâu, cạnh con đường lát đá bản xanh có một dãy hàng rong nhỏ, đang có một đám nha dịch vây quanh một quầy hàng trong đó, đang ở chỗ đó tranh giành xô đẩy gì đó, tiếng quát mắng khóc la chính là từ chỗ đó truyền đi.
“Đi, chúng ta đi xem xem! Dường như có thanh âm nữ hài tử khóc la!”.
Thiếu nữ nóng ruột lập tức kéo Tỉnh Ngôn, từ trong đám thực khách vây quanh chen ra, cùng xuống lầu đi xem chuyện gì. Vừa xuống bậc thang, Tỉnh Ngôn vẫn không quên quay đầu la với tiểu nhị:
“Điếm gia! Chớ động đến đầu cá trê, còn chưa ăn xong. Các món còn lại đợi chúng ta quay về hãy đưa lên, tránh để nguội lạnh”.
Lời nói đã ngoài đường, thanh âm còn vang dưới lầu.
Lúc này, ở trước chỗ hàng rong xảy ra chuyện, đã có mấy người rảnh rỗi tụ tập, đang ở chỗ đó coi nhiệt náo, chỉ bất quá hiện tại quan sai làm việc, ai cũng không dám đến quá gần, nhờ vậy Tỉnh Ngôn bảo vệ thiếu nữ, không phí chút lực nào đã chui đến chỗ gần nhất.
Chỉ thấy trước một quầy bán dược liệu, có bốn năm tên nha môn sai dịch đứng đó. Trong đó có hai tên nha dịch, đang lôi kéo một nữ tử nhỏ tuổi ăn mặc kiểu thôn quê, muốn lôi nàng ta đi. Còn có một trung niên hán tử dáng vẻ lương thiện, gương mặt sầu khổ, nghe bách tính xung quanh xì xầm, thì biết là phụ thân của nữ tử đó. Lúc này, ông ta đang cố sức giữ chặt tay của con gái, không để nha dịch lôi đi; đồng thời, trong miệng đang van vỉ cầu xin gì đó. Còn một vị quan sai thân thể trung bình là trưởng nhóm, đang lớn tiếng quát mắng hán tử không ngừng cầu xin đó, bảo ông ta thức thời thì mau buông tay.
Nghe một hồi, Tỉnh Ngôn mới hiểu rõ, thì ra hai cha con này là dược nông ở phụ cận Đại Cô Sơn, nghe nói Bà Dương huyện này phồn hoa, đem thảo dược hái được đến trên Vọng hồ nhai này bán. Nhưng không ngờ, vừa rồi trưởng nhóm mang thủ hạ đến thu thuế quầy, ngần lượng bán được trong buổi sáng của quầy thuốc này, chỉ có thể miễn cường giao đủ phí bày hàng. Ai ngờ, nhẫn nhịn giao tiền rồi, quan sai lại nói còn phải giao thuế “Giữ gìn trật tự”. Đáng tiếc cha con nhà đó, chưa từng nghe nói qua loại thuế này, hơn nữa cũng thật không có tiền, muốn giao cũng không có mà giao. Vì vậy, trưởng nhóm này liền đòi giam cô gái đó trước để thế chấp tiền thuế.
“Trần trưởng nhóm tám phần là nhìn trúng cô nương này rồi? Chưa thấy kiểu làm khó người như thế”.
Một người xem nhiệt náo bên cạnh nhỏ giọng nói.
Tỉnh Ngôn nghe vậy, liền tỉ mỉ quan sát cô nương đó, phát hiện nàng ta tuy phục sức tầm thường, nhưng ngắm kỹ xác thật có chút dễ nhìn. Lại thấy ánh mắt của Trần trưởng nhóm ghim chặt vào cô nương này, liền biết lời của người bên cạnh đúng đến tám chín phần.
Đang lúc Tỉnh Ngôn chần chừ xem có nên đem mấu chốt này nói cho Cứ Doanh bên cạnh đang căm phẫn nghe hay không, tình hình trong trường lại có biến hóa. Chỉ thấy Trần trưởng nhóm đó thấy trung niên hán tử vẫn không chịu buông tay, cũng không nhẫn nại nữa, cười hung ác một tiếng, hét lên cho hai tên thủ hạ đứng không ở bên xem:
“Được à!, điêu dân đã không buông tay, vậy cứ bắt hết đi!”
Đám sai dịch hô vang hưởng ứng, huy động xích sắt tiến lên bắt giữ. Đáng thương hai cha con nọ làm sao chống lại được đám sai dịch như lang như hổ?, lập tức giống như lão ưng tóm gà con, bị đám nha dịch tròng xích sắt bắt đi về huyện nha.
“Giữa ban ngày ban mặt, quan sai sao dám làm như thế?”
Cứ Doanh giận đến mặt hạnh đỏ bừng. Thấy nàng như thế, một vị lão giả hảo tâm bên cạnh khuyến cáo:
“Cô nương hãy nhỏ tiếng một chút. Vạn nhất bị Trần trưởng nhóm nghe được, coi chừng cũng bị bắt đi!”.
Lão giả đó than tiếp:
“Ài, cô nương đó coi như chạy không thoát khỏi miệng hổ của Trần Khôi rồi. Hán tử đó chắc cũng là có đi mà không về”.
Tỉnh Ngôn nghe vậy, vội hỏi lão giả là chuyện thế nào.
Nghe lão giải thuyết một hồi, mới biết đầu mục nha dịch đó tên là Trần Khôi, là người ham sắc mê cờ bạc, thấy nữ tử cùng khổ có chút nhan sắc, lập tức suy tính tìm thủ đoạn chiếm đoạt. Mà hắn lại giỏi xu nịnh, khiến Huyện lệnh lão gia Lữ Sùng Hoàng vui vẻ. Vì vậy đối với hành động tội ác của Trần Khôi, Lữ huyện lệnh tuy thấy trước mắt, nhưng cũng chỉ là nhắm một mắt che một mắt, người bị hại không có chỗ kiện cáo, cuối cùng cũng chỉ đành nuốt giận chịu nhục. Chính vì như thế, Trần Khôi cũng càng lúc càng hoành hành không sợ gì.
Nói đến Lữ huyện lệnh này, kỳ thật bản thân hắn không phải là thứ tốt lành gì. Ác độc tham tiền, nghĩ mọi biện pháp vơ cùng vét tận, khiến bách tính ở Bà Dương huyện này nhiều lời oán thán, liền dựa theo tên của hắn đọc trệch thành “Lữ Hoàng Trùng”.
Nghe lời này của lão giả, một vị hào khách mày rậm mắt to cạnh bên căm phẫn kêu lên:
“Thanh thiên bạch nhất thế này, trời đất sáng sủa, còn có vương pháp hay không? Chuyện này các huynh đệ nói xem có quan hay không quản!”
Trong đám người vây quanh, có không ít du khách Bà Dương Hồ, trong đó không thiếu hán tử giang hồ thô hào đeo kiếm vác đao.
“Quản?”.
Nghe lời nói hào hiệp của tráng hán, lão giả đó cười lạnh một tiếng:
“Vị hảo hán này là người ngoài đúng không? Ai không biết chỉ cần vào đại lao của Bà Dương huyện này, đầu tiên bất kể phải trái đúng sai, cứ một trận gậy thị uy. Sau đó nếu không có hai ba chục lượng bạc trắng, đừng hòng Lữ lão giả sẽ thả người!”.
Vừa nghe nhắc đền hai ba chục lượng bạc trắng, hảo hán có ý đồ đả đảo bất bình lập tức im tiếng. Năm nay làm ăn không được thịnh vượng, trên đồ lót của ai không có vài miếng vá? Đúng là ra mặt mà thiếu tiền, anh hùng cũng khí đoản à!.
Lời của lão giả vừa ngưng, làm cho không khí phía trước quầy hàng thảo dược này nhất thời lạnh lẽo, đám tráng sĩ vừa rồi còn nhiệt huyết dâng trào cũng đã yên lặng, tự an ủi làm người trong giang hồ, vẫn nên tuân thủ phép tắc giang hồ đầu tiên “Dân không đấu với quan”. Tiếp đến vừa nghĩ đến “Sát uy bổng” khiếp người mới nghe được, càng không rét mà run – đao kiếm chạm vào kẻ khác thì trên người không biết đau, giả như ứng vào bản thân, thì không chơi được rồi. Có lẽ đường ai nấy đi mới là kế sách hay nhất.
Thế là, đám người xem nhiệt náo này, liền tụm năm tụm ba tản đi.
Nghe được lời vừa rồi của lão giả, Cứ Doanh trong mắt có chút sắc thái chần chừ. Tỉnh Ngôn vừa nhìn, liền biết tiểu cô nương đông lòng trắc ẩn, muốn tiêu tiền để giải nạn cho hai cha con nọ.
“Nha đầu này, xem ra ngân lượng trên người thật không ít à!”.
Đang nghĩ thầm, bỗng thấy một hán tử thân thể ngũ đoản, ăn vận phong phanh, đột nhiên chạy đến trước mắt, mặt đầy vẻ thần bí nói với hai người:
“Hai vị muốn giải cứu hai cha con đó phải không? Tiểu nhân có một kế hay!”
Vị hán tử đơn bạc trước mắt này, tướng mạo nhìn hơn bần tiện. Hắn thấy dụ được hai người có hứng thú, liền tiếp tục nói:
“Xem ra vị tiểu thư này, là hết sức đồng tình với tao ngộ của cha con nọ. Kỳ thật tiểu nhân cũng vậy. Tiểu nhân có một biện pháp, không cần tiêu tốn ba mươi lượng bạc trắng, cũng có thể giải thoát hai cha con nọ khỏi thống khổ!”.
Xem ra, hán tử bần tiện này từ y phục của hai người, lập tức phán đoán ra phải nói chuyện với người nào – cái này không phải hắn có nhãn lực hơn người, mà là Tỉnh Ngôn thân vận y phục vải bố, xác thật cũng chỉ có thể là người hầu đi theo.
Nghe được ý vị trong lời nói của hắn, Cứ Doanh lập tức cảm thấy rất hứng thú, vội hỏi:
“Ngươi có biện pháp hay? Mau nói ra nghe xem!”
“Vị đại tiểu thư này xin đừng nôn nóng. Kỳ thật, vừa rồi lão đầu đó nói cũng không hoàn toàn sai; nếu vào đại lao của Lữ tướng công, không kiếm được mấy chục lượng bạc trắng, đúng là không thể ra được…bất quá”
Nói đến chỗ này nhìn thấy thần sắc thiếu nữ không hay, hán tử bần tiện vội chuyển hướng:
“Bất quá Lữ tướng công đó trên đại đường xét hỏi phạm nhân, trước khi thẩm vấn, luôn đối với những phạm nhân không có tiền chuộc tội, không cần biết nguyên nhân, cứ đánh một trận gậy thị uy trước! Vị tiểu nữ tử đó, không cần lo lắng, Trần Khôi đại nhân tự sẽ biết thương hương tiếc ngọc, Lữ lão