TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 86:Phúc chí tâm linh, tham u vi dĩ thông huyền.
Nhìn mấy mảnh bát vỡ, vị thiếu niên hơi ngà ngà, đột nhiên phát ngốc.
Tiểu nữ hài đánh vỡ bát, thấy phản ứng của Tỉnh Ngôn như thế, lập tức mặt hiện vẻ sợ sệt:
"Ca ca giận sao?...đều là Quỳnh Dung lượm thượm, đánh vỡ vật ưu ái của ca ca".
Quỳnh Dung ở bên tự oán tự trách, trong mắt lại mấp mé nước, vừa nói vừa ngồi xoạc xuống, gom từng mảnh vỡ lại.
Tuy Quỳnh Dung đang nói nhưng Tỉnh Ngôn lại như không nghe, chỉ đứng ngây ngốc xuất thần. Mãi đến khi Quỳnh Dung ngồi xuống thu dọn, đập vào mắt y thì y mới bừng tỉnh lại. Nhìn thấy tiểu muội muội Quỳnh Dung đang ngồi khóc, Tỉnh Ngôn bối rối, vội ngồi xuống dọn dẹp cùng cô nhóc, lựa lời ngon ngọt an ủi tiểu thiếu nữ đang thương tâm:
"À...đây chỉ là một cái bát tầm thường, không phải là vật mà ca ca thích, đánh vỡ cũng không có gì phải tiếc!"
"Hả? Vậy ca ca vì sao lại giận Quỳnh Dung?"
"Ặc ặc, đó là vì...Ách! Căn bản không có tức giận, chỉ là ca ca đột nhiên nghĩ đến một chuyện đau đầu thôi".
Thì ra, thiếu niên từ lúc lên La Phù sơn, vẫn thường nghiên cứu đạo gia kinh điển. Ở đêm trăng hôm đó, lại được thanh quái kiếm điểm hóa, hiểu được phương pháp hấp thu thiên địa linh khí, từ đó đến nay, y đối với con đường tu đạo, cũng từ sự qua quýt trước đây, dần biến thành rất hứng thú. Trong lúc rảnh rỗi, Tỉnh Ngôn cứ ngồi suy ngẫm mấy đạo gia kinh nghĩa đó. Trước khi Quỳnh Dung đến Thiên điểu nhai, y vẫn thường suy ngẫm mấy điều mà người khác cho là tự nhiên phải thế, vừa để giết thời gian, vừa giúp mình dễ ngủ.
Tuy mấy ngày gần đây, thêm tiểu nữ oa khả ái Quỳnh Dung ở bên, không khí u tĩnh trên Thiên điểu nhai đã không còn nhàn nhã như xưa, nhưng tâm tư nghiên cứu đạo gia kinh nghĩa của y, vẫn không lơ là chút nào.
Vừa rồi, tiếng chạm đất của cái bát sành đó, chợt tác động đến tâm tư Tỉnh Ngôn, khiến người thiếu niên luyện tập pháp môn "Luyện Thần Hóa Hư" đó, cảm thấy thiên đạo không phải không có hy vọng, đột nhiên đờ người như phỗng.
Mấy đạo gia điển tịch "Đạo Đức chân kinh", "Nam Hoa chân kinh", đều nói bản nguyên thiên địa, đều là hỗn độn, "Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sanh", "Hỗn hề kì nhược trọc". "Độn độn hề, như anh nhân chi vị hài", bản nguyên của thiên địa vạn vật, chính là tán loạn vô thường, không vận hành theo một quy luật nào. Còn vừa rồi cái bát sành bị đánh vỡ lại đột nhiên khiến Tỉnh Ngôn kinh ngạc nhận ra:
Trên thế gian này, vạn vật tựa hồ như phát triển theo một trật tự, nhưng thật ra lại vận hành theo phương hướng hỗn độn, phá diệt. Bát sành rơi vỡ, cây cối xanh tươi rồi cũng khô tàn, đời người trăm năm cũng về cát bụi. Cho dù là núi cao sông dài tựa như vĩnh viễn bất biến, cũng không tránh khỏi thương hải tang điền. Sự vật sinh linh trên thế gian, tựa hồ kết cục cuối cùng chỉ có một, chính là qua về bản nguyên của thiên địa, trở lại cõi hỗn độn cô quạnh tan hoang.
Tuy tiên hiền có ý chí phấn chấn "Tư lao vu vạn kỷ, thần trì vu vũ trụ", nhưng chân tướng của thiên địa vũ trụ lại là:
Sinh trưởng, biến mất, tịnh không phải là phương hướng của vũ trụ. Mà là tịch diệt, hỗn độn, tử vong, mới là vĩnh hằng của vũ trụ...
Nếu như thế, "Trường sinh bất tử" mà đạo gia trong thiên hạ hiện nay đang cố gắng tìm kiếm, há không phải gần như chỉ là vô vọng, toàn bộ đều là ảo ảnh hay sao?
Vừa rồi, Tỉnh Ngôn trong lúc thất thần, không phải vì bản thân không thể tu đạo trường sinh mà chán nản, mà là từ mảnh vỡ tung tóe trên đất, đột nhiên phát hiện, đại sự này của đạo gia trong thiên hạ, điều truy cầu cuối cùng đó, rất có thể căn bản chỉ là một thứ hư vô không thể thành hiện thực. Đương thời mà nói, ý nghĩ này của y cũng quá kinh thế hãi tục, do đó mới vừa rồi đột nhiên ngẩn ra tại chỗ, hết sức nản lòng!
Hiện tại, tiểu nữ hài ở bên cạnh y, nghe y dụ dỗ, biết ca ca không không phải tức giận, đã nín mếu mỉm cười, cũng không quên hỏi ca ca vì sao ngẩn ra như vậy. Người ca ca vừa trải qua một trường suy nghĩ hỗn loạn, vừa nhặt mảnh bát vỡ, vừa lẩm nhâm:
"Ai, thì ra cái bát sành này, dễ dàng quẳng vỡ đi, nhưng không thể tự mình phục nguyên thành cái bát sành như cũ được!"
"Hi...đó là tự nhiên thôi! Ca ca hôm nay sao lại ngốc nghếch như thế?"
Tiểu nữ oa tâm tư đơn thuần này, sao có thể biết được trong lòng ca ca của nó, đang nổi sóng gió ầm ầm!
Bất quá, nghe giọng nói líu ríu như chim của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn chợt thấy thoải mái, cười vui nói:
"Khà...muội muội nói cũng đúng. Thế thượng vốn vô sự, tự chuốc lấy phiền nhiễu làm gì, cứ thuận theo tự nhiên, hà tất phải nghỉ nhiều như thế!"
"Vâng!"
Một trường phong ba mà chẳng phải phong ba, đã kết thúc bởi một lời đáp đơn giản của tiểu cô nương.
Hiện tại, Quỳnh Dung bắt đầu làm công tác quan trọng nhất trong một ngày của nó, nhân lúc mặt trời còn chưa xuống núi, đem nước tạt lên trên vuông đá. Thứ nhất, có thể rửa sạch cát bụi, thứ nhì có thể tiêu trừ khí nóng bức bối trên vuông đá. Như thế, Đường chủ ca ca có thể có một chỗ sạch sẽ mát mẻ, chuyên tâm hấp thu quang sắc trên trời!
Nói đến, thiên địa linh khí ở trong mắt Tỉnh Ngôn không có màu sắc, nhưng ở trong mắt Quỳnh Dung lại là những tia sáng uốn khúc màu sắc rực rỡ lưu chuyển đầy trời. Xem ra, tiểu nữ oa do dị thú hóa thành này, xác thật là không thể xem thường.
Đương nhiên, Đường chủ ca ca của nó cẩn thận, đã căn dặn cô nhóc không được đem chuyện này kể cho người khác biết. Còn Quỳnh Dung biết bản thân nhìn thấy không giống với ca ca, thì lại một trận thương tâm.
Cho rằng bởi vì mình là yêu quái nên mới có khác nhau như thế, tiểu cô nương này cảm thấy rất là khó chịu. Kết quả, vì để cô nhóc hết bí xị, thiếu niên lại tốn thêm nửa ngày múa lưỡi. Mới mấy ngày ở cùng Quỳnh Dung mà tài ăn nói của thiếu niên, đã tinh tiến hơn rất nhiều!
Hiện tại, tiểu nữ hài lanh lợi này, quan sát xung quanh, thấy không có ai, liền triển khai trò chơi ở La Dương hôm đó, từ giữa không trung đột nhiên xuất hiện một khối nước, sau đó đổ ào xuống trên vuông đá, làn nước mát lạnh chảy tràn khắp nơi.
Lúc Quỳnh Dung tẩy rửa vuông đá, thì Tỉnh Ngôn ngồi bên dòng suối, nhìn nước nổi lấp lánh ánh chiều trên vuông đá, tràn trề khắp nơi, trong lòng thiếu niên không khỏi một phen cảm thán:
"AI! Nhìn nước này, cũng chảy không có quy luật gì hết!"
Quay đầu nhìn dòng suối, hơi nước ngưng thành những giọt tròn bám trên vách đá, đang men theo các măng đá nhỏ xuống, rơi tí tách trên nền đá, tạo nên nhưng hoa nước óng ánh tung tóe xung quanh.
Lòng đang có cảm xúc, cảnh đập vào mắt liền sinh tình. Hiện tại trong đầu của Tỉnh Ngôn, cứ vấn vít suy nghĩ vạn vật đều về hỗn độn, nhìn mọi