TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 98: Hà vật động nhân? Nhân ảnh liễu lãng y hương.
...Hơi nước mù mịt nóng hầm hập, trong không khí ken đặc một mùi thơm bột gạo đặc biệt. Rốt cuộc món bánh tổ làm mừng xuân cũng sắp ra lò rồi!
Tỉnh Ngôn nhìn cái bánh nhỏ vừa trắng vừa mềm trên cái lồng hấp bằng tre lót lá chuối, chăm chú một hồi mới cẩn thận đưa tay nhấc nó lên:
"Ăn hết luôn hay là ăn một nửa đây?"
Ngay lúc y đang do dự thì cái bánh trong tay, tựa hồ không nhẫn nại đợi nữa, đột ngột vọt lên, "Bép" một tiếng đã dán chặt vào mặt y. Tức thì, Tỉnh Ngôn cảm thấy nơi gò má đang bị cái bánh bám lấy, một hơi ấm dịu dịu lan tỏa khắp mặt, hết sức thoải mái.
Chỉ qua một chút, thiếu niên như say đó liền cảm thấy có chút không đúng:
"Nhớ hiện giờ đang là mùa hạ mà, sao trong nhà lại làm bánh tổ?"
Thế là, thiếu niên đang ngủ say liền giật mình tỉnh giấc. Giãn mí mắt ra nhìn thấy mấy vết loang lổ quen thuộc trên trần nhà, Tỉnh Ngôn cuối cùng xác nhận, vừa rồi chẳng qua là một giấc mộng nam kha.
Bất quá...sao cảm giác âm ấm vừa rồi trong giấc mộng, hiện tại vẫn còn? Hơn nữa, cảm giác ấm ấm này, hệt như không ngừng phập phù trên má ta.
Đợi khi người thiếu niên còn mắt nhắm mắt mở quay mặt qua, muốn xem thử là chuyện gì, thì bất ngờ cảm thấy có một vật mềm mại quét qua đầu mũi mình!
Tức thì Tỉnh Ngôn hắt xì một cái, sự mơ ngủ chớp mắt tan biến. Đợi y định thần lại nhìn, thì phát hiện tiểu nữ oa Quỳnh Dung, đang nằm bò bên cạnh y.
"Ý? Quỳnh Dung muội làm gì ở đây?"
"Hì...ca ca tỉnh rồi, muội đang giúp huynh trị thương đó!"
"Trị thương?"
"Đúng thế, ca ca quên rồi sao? Tối qua huynh bị Tuyết Nghi tỷ tỷ tát một cái, hiện tại bên mặt đã sưng lên rồi!"
"À, thì ra là thế!"
Được Quỳnh Dung nhắc nhở, Tỉnh Ngôn mới hoàn toàn nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Xoa xoa bên má sưng phù, Tỉnh Ngôn lộ ra nét cười khổ, thầm nói:
"Không ngờ Khấu cô nương nhìn mảnh dẻ như thế, lực cánh tay lại không yếu à! Ách? Sao trên mặt lại ẩm ướt thế này? Vừa rồi trong mộng..."
Nghĩ đến chỗ này, Tỉnh Ngôn có chút nghi vấn hỏi:
"Quỳnh Dung muội muội, muội vừa rồi Trị thương cho ta thế nào?"
"Hi...dùng lưỡi liếm ạ!"
"...Dùng lưỡi liếm?"
"Vâng ạ, hồi chân của trước tiểu hồ li vấp đá bị sưng, mẹ nó đã dùng lưỡi liếm chỗ bị thương của nó. Sau khi liếm qua, không bao lâu đã ổn, rất là linh nghiệm!"
"Nào, ca ca lại gần đây chút, muội tiếp tục giúp ca ca trị thương..."
Vừa nói, tiểu nha đầu vừa nằm bò ra, cực lực thè cái lưỡi mềm mại liếm loạn lên mặt Tỉnh Ngôn.
"Ơ kìa! Muội muội, chớ làm loạn nữa..."
Đối tượng bị "Trị thương", tay chân luống cuống cố đẩy vị tiểu cô nương quyết tâm cứu người ra.
"Ca ca chớ tránh nữa, để muội trị thương cho ca ca..."
Hiện tại, Tỉnh Ngôn đang dùng một tay giữ lấy cằm của tiểu Quỳnh Dung, không cho nó nhào tới nữa. Còn tiểu nha đầu cũng không lùi, một lòng muốn "Trị thương" cho ca ca. Thế là, tiểu Quỳnh Dung thì cố nhào tới cái má đang sưng trước mặt, còn thiếu niên thì cố đẩy nó ra, cái mặt nhỏ của nó bị thiếu niên đẩy nghếch lên trời, cái miệng be bé cũng bị đẩy méo xẹo.
Đúng lúc hai huyng muội đang náo loạn, bỗng nghe ngoài cửa có tiếng động, đang có người đẩy cửa bước vào.
"Là Tuyết Nghi tỷ tỷ!"
Người đẩy cửa tiến vào đó, chính là Tuyết Nghi tỷ tỷ đêm qua lệ đổ như mưa. Hiện tại, Khấu Tuyết Nghi hình như đã khôi phục lại vẻ thường thấy, trong tay đang bưng một cái bát sành, cẩn thận tiến vào. Tỉnh Ngôn nhân lúc tiểu nha đầu ngẩng đầu phân tâm, lăn khỏi giường bò dậy, tìm lấy đôi giày, mang vào chân với tốc độ nhanh nhất.
Hiện tại tuy là hè, nhưng trong nhà mát mẻ, Tỉnh Ngôn luôn để áo đi ngủ. Cũng chính vì vậy, Khấu Tuyết Nghi mới dám đẩy cửa tiến vào.
Tỉnh Ngôn chỉnh chỉnh lại y phục, thấy Khấu Tuyết Nghi đang bưng một cái bát sành trong tay, nước trong bát xanh sẫm, cảm thấy hơi kì quái, liền xuất ngôn hỏi:
"Khấu cô nương, trong bát là..."
"Bẩm Đường chủ, đây là thang dược trị thương tội nô sắc sáng nay, đang định dâng cho Đường chủ phục dụng".
Nói xong, hai tay Khấu Tuyết Nghi hướng đến trước, dâng bát thuốc lên trước mặt Tỉnh Ngôn.
"A...Tuyết Nghi cô nương tốn công rồi. Đa tạ!"
Vừa nghe nhắc đến thang dược, Tỉnh Ngôn lập tức cảm thấy trên má thật có chút nóng rát. Thế là lên tiếng cảm tạ, đón lấy bát thuốc, không chút do dự uống liền.
Thiếu niên uống bát thuốc xanh thẫm đó, tuy vào miệng đắng chát, nhưng lại có một vị thơm mát dịu dịu lẫn ở trong, mùi vị khiến người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Mà người sắc thuốc cũng hết sức tỉ mỉ, bát thuốc này vào miệng mát dịu, có lẽ là đã ngâm trong nước suối lạnh rất lâu, không có chút khí nóng nào.
Do đó, tuy thuốc đắng như vừa thơm vừa mát, giúp người phục thuốc chẳng khó khăn gì uống cạn. Không lâu sau, Tỉnh Ngôn liền chìa cái bát không ra cho Khấy Tuyết Nghi xem, sau đó đặt nó lên thạch án bên cạnh. Tỉnh Ngôn có chút hiếu kì hỏi:
"Thang thuốc này quả thật hiệu quả, hệt như do lang trung nhiều năm kinh nghiệm bốc, Tuyết Nghi, thang dược này của cô là dùng thảo dược gì sắc vậy?"
Nghe Tỉnh Ngôn hỏi, Khấu Tuyết Nghi ngượng ngập đáp:
"Bẩm đường chủ, trong thang này có Tiết hoa".
"Không sai! Tiết hoa có vị đắng, có thể giúp tan máu bầm, thông huyết khí".
"Còn có Thạch lăng thảo".
"Vị này cũng tốt. Thạch lăng có thể giảm đau nhức, làm đẹp da, rất là hợp".
"Còn có Trạch tất".
"À, Trạch tất vị đắng thuộc hàn, có thể tháo nhiệt trên da, tiêu trừ phù thủng trên mặt. Bất quá ta đâu đến mức nghiêm trọng thế! Còn có thảo dược gì nữa không?"
"Còn có Tri mẫu thảo".
"A, Tri mẫu vị đắng, mát lạnh vô độc, trừ hàn nhiệt, chủ trì huyết tích kinh khí. Thứ này rất hay! Nói đến, tối qua ta thật bị cô dọa hết cả hồn".
Lời nói hết sức thoải mái của Tỉnh Ngôn vừa dứt, thì đột nhiên vị Khấu Tuyết Nghi đang cung kính đáp lời trước mặt thình lình quỳ phịch xuống đất, cúi đầu chạm đất, run giọng nói:
"Đêm qua tì tử hỗn láo, mạo phạm đến uy nhan của Đường chủ, xin Đường chủ trách phạt!"
"Ai, lại đến rồi!"
Tuy Khấu Tuyết Nghi quỳ xuống rất bất ngờ, nhưng từ biểu hiện cung kính hàng ngày của nàng mà suy luận, thì sau hành vi kích động đêm qua, hôm nay quỳ xuống như thế cũng chẳng có gì lạ. Do đó, Tỉnh Ngôn cũng chẳng giật mình, dùng giọng nói bình hòa nói:
"Tuyết Nghi cô nương, sai lầm đêm qua, không phải hoàn toàn tại cô, ta cũng có chỗ cư xử thiếu suy nghĩ. Hai bên đều lỗi, chuyện trách phạt không cần nhắc tới nữa".
"Huống chi, bát thuốc vừa rồi đã phải khiến cô rất tốn công sức, chắc cô phải dạy rất sớm đi hái thuốc về sắc. Cô có lòng như thế, ta sao nhẫn tâm trách phạt cô được?"
Nói xong Tỉnh Ngôn bước tới đỡ Tuyết Nghi đứng lên.
Đợi lúc Khấu Tuyết Nghi đứng dậy ngẩng đầu, thì Tỉnh Ngôn thấy mặt nàng đã nhuộm đầy nước mắt.
"Tuyết Nghi tỷ tỷ, tỷ sao lại khóc vậy?"
Tiểu nữ oa bên cạnh mặt đầy mê hoặc, nghiêm túc xuất thanh hỏi.
"Quỳnh Dung à, muội không biết rồi, Tuyết Nghi tỷ tỷ của muội bị lời nói vừa rồi của ca ca làm cho cảm động, đây không phải là khinh bạc gì đó đâu!"
Xét thấy chuyện phiền phức tối qua có thể diễn lại, Tỉnh Ngôn vội xuất ngôn giải thích. Bất quá trong lòng y vẫn có