Lúc này quãng trường Cô Nhi Viện chứa tầm 50, 60 đứa trẻ tầm tuổi Trương Hàn.
Quãng trường Cô Nhi Viện rất rộng lớn, có thể chứa hơn 300 người cùng lúc. 50, 60 người thì cũng chỉ chiếm không được một phần tư diện tích, nói chi là những người này chỉ tầm tuổi Trương Hàn, vốc dáng cũng không quá cao lớn.
Trương Hàn 4 người lúc này cũng vừa mới tới quãng trường, Lý Huyền Minh có chút hưng phấn nói:"Rốt cuộc cũng đợi được tới lúc này a!"
Ba người cũng gật đầu đồng ý.
Khi bọn người đang nói chuyện hăng say, không biết lúc nào ở giữa quãng trường đứng một người lão già mặc màu xám y phục, nhìn qua trông rất tang thương.
Hắn từ từ mở miệng nói:"Bọn nhỏ, đừng ồn ào."
Giọng hắn không lớn, nhưng lại phảng phất làm cho toàn bộ quãng trường đều nghe rõ hắn thanh âm.
Trương Hàn có chút sửng sốt, sau đó quay mặt nhìn về trung tâm quãng trường, hắn đã là Luyện Thể Cửu Trọng Đỉnh Phong thế nhưng một chút cũng không nhận ra sự xuất hiện của lão nhân, ân nói đúng hơn là lại không nhận ra.
Trương Hàn đương nhiên biết cái này lão nhân a! Lão nhân này tên Lâm Thanh chính là Ô Vân Trấn trấn trưởng, đồng thời cũng là Cô Nhi Viện này viện trưởng.
Sống chung hơn 7 năm, Trương Hàn hắn vẫn như cũ không biết rõ thực lực của Lâm Thanh mạnh bao nhiêu, chỉ nhớ là hắn từng nói mình là Trúc Cơ Cảnh Tu Luyện Giả.
Nhưng mà hắn biết, mình và Lâm Thanh so sánh thì một cái trên trời một cái dưới đất! Lâm Thanh nếu muốn giết hắn, thì Trương Hàn ngay cả chống cự cũng không được.
Với lại Trương Hàn cùng Lâm Thanh quan hệ có thể nói là như ông cháu ruột thịt, hắn nhở khi mình xuyên qua thì trực tiếp xuyên tới một cánh rừng!
Đúng vậy chính là rừng! Hắn không phải Tarzan mà được khỉ mẹ nuôi, mới đầu vào buổi sáng thì mọi thứ còn vui vui vẻ vẻ được, có cây này, có cỏ này, có hoa này, chỉ tiếc là không có đồ ăn. Nhưng là! Buổi tối thì khác hẳn, MMP ngươi có biết cảm giác như bị hàng trăm hàng ngàn ánh mắt đỏ ngầu soi mói là như thế nào không? Còn có bụi cỏ kia tại sao lại có nước dãi chảy ra? Lúc đó trong khu rừng không có một tiếng động, chỉ có hai chữ trong lòng Trương Hàn là sợ hãi!
Sau đó hắn gặp gì? Một đàn sói a! Một đàn sói! CMN có một cái đứa trẻ 3 tuổi thôi mà một đàn sói lại kéo tới, thịt sao chia đủ a? Vừa vào lúc cho rằng mình sắp phi thăng, thì một giọng nói hùng hậu phát ra:"Sống chết do trời, phú quỷ có số!"...Khụ khụ nhầm lời thoại, cái này mới đúng:"Tại sao lại có một đứa trẻ ở đây?".....Sau đó thì xùy một tiếng, đàn sói đầu lìa khỏi cổ.
Trương Hàn lúc đó trong lòng như một đàn ngựa chạy loạn, cái gì vừa xảy ra?
Tiếp theo thì là một loạt các tình tiết nên trải qua như hỏi ngươi tên gì, gia đình đâu, tại sao lại ở bên trong rừng.....
Đương nhiên Trương Hàn nên nói thì sẽ nói, như kiểu ta là người xuyên không thì trực tiếp chôn trong lòng.
Sau một hồi dàn dựng cảnh cha mẹ đều bị kẻ thù giết chết, may mắn chạy vào rừng. Trương Hàn thu được chính là nước mắt của khán giả chính là Lâm Thanh.
Rồi thì cũng được mang về Cô Nhi Viện sinh sống, sau đó vì báo ân cứu mạng mà giúp đỡ Lâm Thanh trong việc quản lí Cô Nhi Viện khiến cho quan hệ của cả hai nhanh chóng kéo gần.
Đối với hắn, Lâm Thanh như là gia gia của mình, không riêng chỉ là do ân cứu mạng mà là còn một số ảnh hưởng của kiếp trước.
Cả hai đời đều làm cô nhi khiến cho tâm của Trương Hàn rất mẫn cảm đối với tình thương, cũng khiến cho hắn rất quý trong