Trương Hàn hít một hơi thật sâu, đi lên trước mặt cái này Trắc Hồn Thạch.
Nhìn Trắc Hồn Thạch sáng loáng tảng đá như là chiếc gương phản chiếu lấy hình ảnh của hắn.
Phản chiếu lấy hắn cái này anh tuấn tiểu hỏa tử, nhưng Trương Hàn cứ cảm thấy sau lưng của hắn như có cái bóng dáng của người trưởng thành.
Nói đúng hơn là hình bóng của hắn kiếp trước.
Trương Hàn ánh mắt có chút nhớ thương, sờ sờ Trắc Hồn Thạch rồi nói nhỏ:"Cứ tưởng mình sẽ buông bỏ quá khứ kiếp trước, nhưng đến lúc này thì mới rõ cho dù trải qua thế giới này dụ hoặc đi nữa, thì tâm của ta vẫn có một phần chấp niệm đối với kiếp trước a."
Trương Hàn thở dài lắc lắc đầu, những việc này tương lai rồi tính, cho dù bây giờ hắn muốn quay về Địa Cầu thì cũng không có khả năng, cho nên cứ để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
'Thực sự duyên phận vẫn còn thì sẽ còn gặp lại sao?' Trương Hàn thầm nghĩ.
Những năm nay ở này thế giới, hắn đương nhiên nhớ nhà, muốn về nhà a. Người bình thường đi qua nước ngoài, không! Phải nói là thành phố khác thôi là ngươi cũng có loại xúc động muốn về nhà rồi.
Cái này không phải do ngươi còn chưa có trưởng thành hay tự độc lập gì cả, mà là do tư duy của ngươi ảnh hưởng! Ngươi cho dù là đi nhiều nơi đẹp, ăn nhiều món ngon trên thế giới. Nhưng càng về sau thì ngươi cũng sẽ chán những thứ này, lúc này ngươi sẽ nghĩ kiểu: mấy món này ăn ngon thật nhưng mà vẫn kém những món nhà nấu a~
Rồi kiểu: Cảnh này đẹp thật nhưng mà cảnh quê nhà lại có chút hoài niệm a.
Đây là một phần tư duy của ngươi ảnh hưởng, thứ gần gũi nhất đó chính là nhà. Khi ngươi một mình đi nơi khác, tâm lý sẽ nhận một phần áp lực nhẹ, dù sao thì ở một chốn hoàn toàn đều là người lạ ngươi không có người thân nào, có chút áp lực cũng là bình thường. Vào lúc này, ngươi sẽ tìm một số vật để giảm xuống áp lực tâm lý, mà trong tiềm thức thì ngươi sẽ muốn nhất chính là về nhà.
Người càng lâu không về nhà thì mong muốn này càng lớn!
Ví dụ như một người bị lạc ngoài hoang đảo chẳng hạn, người này khi ở một mình trên đảo hoang thời gian dài, tâm lý nhận được áp lực có thể nói là khủng bố.
Mà phần lớn người như vậy thì đều đã điên cả rồi, những người này tâm trí không bình thường. Nói chung là những cái này người đều bị bầu không khí cô tịch một mình ép cho đến điên, có một phần nhỏ là lựa chọn tự sát bỏ mình.
Nhưng phần lớn người đều sẽ lựa chọn là đợi, đợi và đợi. Đợi cho đến khi mình được cứu! Những này người không chỉ là cầu sinh dục cao ngất ngưỡng, mà là tiềm thức của họ muốn về nhà xúc động có thể nói là max điểm làm cho những người này không muốn tự sát và không thể tự sát.
Ngươi xem các bộ phim về lạc trong hoang đảo lâu năm đều thấy những nhân vật chính đều sẽ không lựa chọn bỏ cuộc chịu chết mà là sẵn sàng lựa chọn đợi cho đến gần chết, ngoài ra bọn họ còn có sở thích là khắc mặt người trên trái dừa. Đây thực ra cũng không xem là sở thích, thực ra do họ qua nhớ người thân rồi, lâu dài ở cái này cô tịch bầu không khí là sẽ điên a!
Họ sống được lâu như vậy là do chấp niệm đối với tình thân và quê hương sinh sinh kéo sống họ! Những này người thậm chí có khả năng nhờ vào toàn bộ hòn đảo sống hết cả đời nhưng lại vẫn cứ muốn trở về chính mình quê hương, lúc mất đi thì ngươi sẽ càng trân quý a!
Chúng ta không một hay biết đã đem chính mình quê