Hương liệu thượng hảo hạng vừa vào lư hương, mùi hương cực nồng nháy mắt phiêu tán khắp nơi, tràn ngập toàn bộ tẩm điện. Tô Dự ngủ say còn không biết, một hồi âm mưu đang bước tới gần.
Ngọc Loan Cung, chủ điện.
"Nương nương, lúc này không phải quá mạo hiểm sao?" Đại cung nữ bên cạnh Lộ Quý phi, cũng chính là nha hoàn hồi môn Ngọc Lan của nàng, có chút lo lắng nói.
Lộ Quý phi nhìn móng tay dài vừa được sơn tinh xảo của mình, lạnh lùng cười, "Thành công hay thất bại, đều cùng bản cung không quan hệ, ngươi sợ cái gì?"
"Dạ Diên là do nương nương phí bao nhiêu công sức mới tiến vào được Dạ Tiêu Cung, nếu cứ như vậy bẻ gãy, thật là đáng tiếc." Ngọc Lan vẫn không yên lòng, xếp đặt một quân cờ không dễ dàng, huống chi chuyện Dạ Diên phải làm chắc chắn là đi chết, khiến nàng không khỏi có chút thỏ tử hồ bi.
"Quân cờ mai phục mà không dùng, vậy bản cung cài nàng làm chi." Lộ Quý phi trừng mắt nhìn nha đầu hồi môn không tiền đồ, "Đi ra ngoài nghe ngóng, có tin tức lập tức báo cho bản cung."
Đuổi Ngọc Lan dong dài đi, Lộ Quý phi nhấp một ngụm trà, thích ý dựa trên tháp quý phi, chờ đợi tin tốt lành. Hôm nay nếu thành công, gã bán cá kia sẽ chết không chỗ chôn thân; Nếu thất bại, thì cũng có thể trừ bỏ nha đầu không biết sống chết kia, nói không chừng còn có thể kéo theo toàn bộ Trường Xuân Hầu phủ.
Sự tình trở lại hai ngày trước, trong cung giới nghiêm, Sầm Tài tử nghe theo huynh trưởng đi trả lễ cho Tô Dự, bị thị vệ ngăn giữa đường, sau đó xoay người rời đi. Trở lại Xuân Hoa Cung, thái giám bên cạnh tỏ vẻ có phương pháp có thể mang thứ này đưa đi, Sầm Tài tử tâm vốn không tình nguyện không hề nghi ngờ, liền đem hộp gỗ giao cho tiểu thái giám kia.
Sau, hộp gỗ tử đàn đưa đến Dạ Tiêu Cung có phải cái ban đầu của Sầm Tài tử hay không, không ai biết.
Dạ Tiêu Cung.
Dạ Diên châm trầm hương, rồi lặng yên lui xuống, đứng ở phụ điện trong phòng bên chờ mùi hương phát tán.
Trầm hương bỏ thêm thuốc an thần, trong cung muốn làm ra kịch độc cũng không dễ dàng, Lộ Quý phi cũng không dám dùng. Hương liệu này cũng không trí mạng, chỉ là sẽ khiến người ngủ trầm hơn một ít, mà việc nàng muốn làm, là tại lúc Tô Dự ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cởi quần áo nằm bên cạnh hắn mà thôi.
Hương liệu là Sầm Tài tử đưa, cung nữ là Dương công công tự mình chọn lựa, Dương công công lại là do Uông công công sai sử, từ đầu tới cuối, đều cùng Lộ Quý phi không chút liên lụy.
Hai tay giao nhau của Dạ Diên run nhè nhẹ, tính mạng người nhà đều nằm trong tay Lộ gia, nàng bắt buộc phải theo lời Lộ Quý phi làm việc. Ấn theo mưu kế của Lộ Quý phi, nếu muốn hại chết Tô Dự, thì phải mang mệnh nàng bồi theo cùng, là người đều không muốn chết, Dạ Diên cũng không ngoại lệ, nhưng chuyện lần này dù sao đều là tử cục, nàng chỉ cầu được chết một cách thống khoái chút.
Mưu kế này đối với Lộ Quý phi mà nói là thiên y vô phùng [áo trời không kẽ hở], đối với Dạ Diên đến nói lại là trăm ngàn chỗ hở, nếu Tô Dự tỉnh lại liều chết không nhận, tra đến việc trầm hương, nàng khẳng định sẽ bị nghiêm hình khảo vấn, so với như vậy, còn không bằng......
Cho nên, nàng trong trầm hương lại bỏ thêm một vị thuốc nữa, chỉ cần dẫn tới Tô Dự động tình, mình thật sự cùng hắn phát sinh chút gì đó, đến lúc đó làm ra vẻ không chịu nổi nhục, tự sát mà chết, Tô Dự liền hết đường chối cãi. Ngẫm lại gương mặt tuấn tú ôn nhuận lúc nào cũng mỉm cười kia của Tô Dự, Dạ Diên khẽ cắn môi, như vậy chết đi, cũng là đáng giá.
Mà tại thời khắc hung hiểm vạn phần này, Hoàng đế bệ hạ đang ở trên nóc Bắc Cực Cung hưởng thụ ánh mặt trời sau giờ ngọ.
Ngày mùa hè đã qua đi, mặt trời nay không còn nắng cháy da người, mà là ấm áp. Mèo nhỏ lông vàng lười biếng nằm dài trên ngói lưu ly màu vàng kim, cơ hồ cùng nóc nhà hòa thành một thể.
Ánh nắng ấm áp đem bộ lông vàng kim mềm mại chiếu sáng, khí tức ẩm ướt trong cung điện biến mất hết, chỉ để lại hương vị dương quang ấm áp. Khi lông trên lưng đã khô gần hết, Hoàng đế bệ hạ xoay người, lộ ra cái bụng đầy lông tơ mảnh dài màu trắng, thích ý lắc lắc cái đuôi. Nguyên bản lông tơ bị đè ép, dưới ánh mặt trời chậm rãi xoã tung lên, gió nhẹ phất qua, nhẹ nhàng lay động, phảng phất như thảm nhung hảo hạng. Nếu Tô Dự ở đây, mặc dù mạo hiểm bị trảo như diễn viên phim hành động phiêu lưu, cũng nhất định sẽ đem mặt vùi vào, cái gọi
là chết trên bụng lông, thành quỷ cũng phong lưu.
Phơi nắng đến có chút mệt, Hoàng đế bệ hạ ngáp một cái, nhìn mây bay trên trời. Mây trắng tụ thành một đoàn, giương nanh múa vuốt, khiến y nhớ tới tôm hùm nướng ăn hồi giữa trưa, tôm hùm lớn chừng một thước, bị Tô Dự nướng đến thơm lừng, xé lớp vỏ cứng rắn, rắc gia vị, lấy thịt tôm ra, trực tiếp cắn ăn, vui sướng lâm ly. Liếm liếm móng vuốt, mặt trên còn lưu lại mùi thơm gia vị, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên ngủ không được nữa.
Xoay người, nhảy lên nóc, cùng tượng thú ở giữa đứng chung một chỗ.
Tượng thú ở giữa nóc, chính là dùng để trấn trạch trừ tà, đỉnh phòng Bắc Cực Cung rất cao, chưa từng có ai có thể thấy rõ bộ dáng tượng thú bên trên, cũng không có ai biết, đây kỳ thật là pho tượng tổ tiên. Nghiêng đầu nhìn nhìn "Thái Tổ" so với mình lớn hơn một vòng, pho tượng màu vàng đang trong tư thái ngồi, bộ mặt thâm trầm, nhìn ra phương xa.
Học tư thế Thái Tổ ngồi xuống, hướng xa xa nhìn ra, đây là việc mỗi Hoàng đế Đại An triều đều phải thường xuyên làm, ở bên cạnh Thái Tổ cảm thụ khí thế tổ tiên.
Ngói lưu ly vàng kim kéo dài không dứt, cặp mắt mèo màu hổ phách chuẩn xác không lầm tìm đến đỉnh phòng Dạ Tiêu Cung. Giờ ngọ lúc ấy, Tô Dự đòi Hoàng đế bệ hạ Tương Trấp Nhi, nói thời tiết tốt như vậy nên ôm y đi ra ngoài phơi nắng. Y tự nhiên biến không ra Hoàng đế thứ hai cho Tô Dự chơi, chỉ có thể thôi, nói lúc này tìm không thấy.
Ngô, cũng không biết nô tài ngốc lúc này đang làm cái gì......
Đầu có chút ngứa, tại trên người "tổ tiên" cọ cọ, Hoàng đế bệ hạ ngủ không được quyết định đi Dạ Tiêu Cung xem xem, thuận đường để nô tài ngốc gãi ngứa cho y.
Dọc theo nóc nhà đi đến cạnh biên, nhẹ nhàng nhảy lên đại thụ bên cạnh tẩm điện, xuyên qua xuyên lại trên cây, thoải mái nhảy lên đỉnh phòng Tây Cung.
Không ai biết, từ Bắc Cực Cung đến Dạ Tiêu Cung, có một thông đạo bí mật, giữa nóc nhà và nóc nhà, có một sợi xích lưu ly làm cầu, chỉ cần ngươi là một con mèo, liền có thể thoải mái thông qua, như vào chỗ không người.
Lại nói Hoàng đế bệ hạ nhảy lên nóc chủ điện Dạ Tiêu Cung, bới mái ngói đỉnh phòng, muốn nhìn Tô Dự, kẹt nỗi nóc nhà lợp quá kín kẽ, móng vuốt lông mềm mại chẳng thể lay động mảy may, đành phải từ bỏ, nhảy xuống đỉnh phòng, đẩy cửa sổ thò đầu vào dò xét.
Trong tẩm điện lặng yên không một tiếng động, trên giường trướng mạn nhẹ phất phơ, mơ hồ có thể nhìn thấy Tô Dự đang ngủ say. Hoàng đế bệ hạ vẫy vẫy cái đuôi, nhìn nhìn đoạn cổ trắng nõn lộ ra kia, cùng đôi môi khi ngủ hồng nhuận, liếm liếm khóe miệng.
Nhảy vào tẩm điện, một đạo bạch quang chợt lóe, Hoàng đế bệ hạ thân mặc áo dài màu trắng trống rỗng xuất hiện, khóe môi giữ một mạt cười nhẹ, hướng giường đi tới.
Càng tiếp cận giường, mùi trầm hương lại càng nồng đậm, ý cười bên môi An Hoằng Triệt bỗng nhiên biến mất, dần dần nhíu mày, "Hắt xì!"
Mùi hương mạnh khiến ũi mèo mẫn cảm thực không thoải mái, "Hắt xì, hắt xì......" Hoàng đế bệ hạ liên tiếp đánh vài cái hắt xì, đem Tô Dự ngủ say đánh thức tức thì.
"Ngô, Hoàng thượng?" Tô Dự hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, đại điện trống trơn, cửa cài bên trong, Hoàng thượng vào bằng cách nào?
"Hắt xì, đáng chết, ngươi đốt cái quỷ gì vậy!" An Hoằng Triệt rất là bực bội, một phen xốc lư hương lên, nhấc ấm nước trà trên bàn dập tắt hương liệu còn đang cháy.
Dạ Diên trốn ở phòng bên nghe tiếng tiến vào, nhất thời sắc mặt vàng như đất.
Xuân Hoa Cung, Sầm Tài tử không biết tai vạ sắp đến nơi.
Dọc đường trong cung, đếm không hết cung nữ thái giám trận địa sẵn sàng đón địch.
Trong Ngọc Loan Cung, Lộ Quý phi còn đang nhón chân mong ước.
...... Một hồi cung đấu phức tạp, mất vì mũi mèo......