Tiên Môn

Chương 443: Lời của quân tử


trước sau

"Cốc cốc".

Đang ngồi trên giường tĩnh tâm điều tức, Cơ Thành Tử nghe tiếng gõ cửa thì hé mở đôi mắt. Hắn thở ra một hơi, hướng người bên ngoài hỏi: "Vân Tử, có chuyện gì?".

"Sư huynh, đệ muốn nói chuyện".

"Vào đi".

Đã có sự đồng ý của Cơ Thành Tử, Ngọc Vân Tử lúc này mới đưa tay đẩy cửa, rồi tiến vào bên trong căn phòng. 

Quan sát nét mặt của sư đệ mình, Cơ Thành Tử nói: "Vân Tử, đệ có vẻ tâm trạng".

Ngọc Vân Tử không bình luận gì. Hắn theo Cơ Thành Tử ngồi xuống, hơi chần chừ nhưng rồi cũng nói: "Sư huynh, chúng ta có thực sự cần thiết phải làm như vậy không?".

Mặc dù Ngọc Vân Tử không nói rõ nhưng Cơ Thành Tử cũng thừa trí thông minh để hiểu được. Hắn cầm ly trà lên, nhìn nó mà trầm ngâm.

"Vân Tử, đệ đang trách ta?".

"Sư đệ không dám".

Cơ Thành Tử đặt ly trà xuống, chuyển mình đứng lên. Hắn quay mặt về hướng khác, nói: "Vân Tử, đệ cho rằng ta muốn như vậy sao?".

"Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, tất cả đều muốn bắt giữ Lăng Ngọc Yến, dùng nàng làm con tin, Thiên Kiếm Môn chúng ta có thể không đồng ý?".

"Phải. Thiên Kiếm chúng ta là lãnh tụ của chính giáo thiên hạ. Nhưng như thế nào mới xứng là lãnh tụ, đệ có biết không?".

"Nếu chúng ta cứ giống như Thanh Trúc sư muội, nhất quyết bảo vệ Lăng Ngọc Yến mà không nghĩ đến những tổn thất đã và sẽ còn tiếp diễn của Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự cùng các tông môn phụ thuộc khác, như vậy, ngôi vị lãnh tụ này Thiên Kiếm Môn ta cũng không cần làm nữa rồi". 

"Sư huynh, nhưng Thanh Trúc sư tỷ...".

Ngọc Vân Tử hạ thấp giọng, tiếp lời còn dang dở: "... Thanh Trúc sư tỷ từng hứa với Lăng Tiểu Ngư sẽ bảo hộ cho Lăng Ngọc Yến, nay huynh đem tỷ ấy giữ trong trạng thái mê man, như thế có khác nào đẩy tỷ ấy vào chỗ bất tín, bất nghĩa?".

"Sư huynh, khi hồi tỉnh, Thanh Trúc sư tỷ sẽ cảm nhận thế nào đây? Huynh có hiểu cho tỷ ấy?".

"Hồ đồ... Thật là hồ đồ".

Cơ Thành Tử quay mặt lại: "Vân Tử, đệ có biết mình đang nói gì không?".

"Không sai, năm đó Thanh Trúc sư muội đúng đã từng hứa với Lăng Tiểu Ngư như vậy. Nhưng còn hôm nay... Vân Tử, kẻ đã gây ra hàng loạt tội ác, kẻ đang nắm giữ những đạo pháp bất truyền của tứ đại tông môn, mười quá chín chính là Lăng Tiểu Ngư!".

"Vân Tử, lẽ nào đệ muốn để cho Thanh Trúc sư muội đi tiếp tay cho ác ma?! Hay là đệ muốn nhìn thấy cảnh ta và muội ấy đồng môn tương tàn?!".

Bộ dáng kích động, Cơ Thành Tử đặt cả hai tay lên người sư đệ mình, mắt ầng ậng nước:

"Vân Tử, những gì ta làm, hết thảy đều là vì muốn tốt cho Thanh Trúc sư muội, đều là vì Thiên Kiếm Môn, vì chính giáo thiên hạ...".

"Sư huynh, nhưng... Lăng Ngọc Yến là người vô tội." Ngọc Vân
Tử cắn răng nói ra. 

Vừa lúc, Cơ Thành Tử cũng thu hồi cánh tay.

"Lăng Ngọc Yến là người vô tội, sư huynh ta đương nhiên biết rõ. Nhưng Phổ Hạnh đại sư của Lam Yên Tự, Tô Lam của Cửu Hoa Cung, bọn họ cũng là người vô tội. Và thêm hàng tá những nạn nhân khác nữa, tất cả đều là người vô tội...".

"Vân Tử, Lăng Tiểu Ngư là từ Thiên Kiếm Môn ta xuất ra. Thân là lãnh tụ chính giáo, chúng ta phải giúp họ đòi công đạo. Cho dù có thật sự thương tổn hay thậm chí dùng cả tính mạng Lăng Ngọc Yến, chúng ta đều phải bắt giữ, diệt trừ cho được Lăng Tiểu Ngư!". 

"Nếu như chỉ cần hi sinh một phàm nhân vô tội mà có thể tiêu trừ được đại hoạ, đem lại sự an bình cho chính giáo, cho thương sinh thiên hạ thì dù có phải biến thành tội nhân, ô danh thiên cổ, Cơ Thành Tử ta cũng sẽ làm!".

"Vân Tử, đệ yên tâm. Mọi thứ cứ để cho sư huynh ta gánh vác. Tiếng xấu cứ để cho sư huynh ta mang. Ta sẽ chịu toàn bộ mọi trách nhiệm. Ta sẽ nói với thiên hạ rằng đây hết thảy đều là chủ ý của ta, không liên quan gì đến các đệ, đến Thiên Kiếm Môn...".

"Chưởng môn sư huynh...".

Tới nước này thì Ngọc Vân Tử còn có thể nói gì được nữa. 

Oán? Trách? Với một người chấp nhận gánh mọi tiếng xấu để bảo vệ Thiên Kiếm Môn, bảo vệ chính giáo thiên hạ ư?

Tâm tình phức tạp, Ngọc Vân Tử lui gót trở về...

...

...

Ngọc Vân Tử, Dịch Bất Dịch, Lý Ngọc Thường, dẫu ban đầu có hoài nghi, bất mãn thế nào thì sau khi cùng Cơ Thành Tử nói chuyện, nghe những lời chính nghĩa cao thượng của hắn cũng đều bị thuyết phục. 

Cũng đúng thôi, trước màn diễn xuất quá đỗi tài tình của Cơ Thành Tử, ai lại còn nghi ngờ cho được. Từ xưa đến giờ, Cơ Thành Tử vẫn được mọi người kính trọng bởi đức tính người quân tử kia mà. 

Ghét bỏ quân tử cũng chỉ có tiểu nhân. Mà mấy người Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, Lý Ngọc Thường, bọn họ lại đâu phải tiểu nhân. 

Khó trách lắm. Không giống Lăng Thanh Trúc tính tình quái gở, mấy người bọn họ trước nay vẫn sống rất quy củ. Nói trắng ra là... rất bảo thủ. Đối với bọn họ, an nguy của Thiên Kiếm Môn, của chính giáo mới là quan trọng nhất. Tình cảm? Có trỗi lên thì cuối cùng cũng sẽ bị đè xuống thôi...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện