"Khải Phong, con đã liên lạc với ba mẹ con hay chưa?"
Sau khi JK và Thomas đã rời khỏi, chỉ còn những người trong nhà, bao gồm cả Trí Đức, Trọng Huy lên tiếng hỏi.
Khải Phong gật đầu: "Dạ, lúc trưa nay mẹ con có gọi rồi.
Nhưng mà bác trai, như vậy được sao ạ?"
"Không cần câu nệ nhiều như vậy!" Trọng Huy cười hòa nhã.
"Bác cũng đã gọi cho bác Thu Ngọc rồi, bà ấy cũng đã nói lại với bên gia đình con.
Cho nên, con cứ truyền lời lại giúp bác thêm một lần, để ba mẹ con yên tâm".
Trọng Huy trước đó cũng đã gọi cho Thu Ngọc, muốn hỏi một chút tình hình công việc ở bên đó.
Mặc dù hôn sự của hai đứa nhỏ là quan trọng, nhưng là gia đình ông có thể lo liệu chu toàn được.
Cho nên, chỉ cần đến ngày, hai bên gia đình cùng bạn bè có mặt đông đủ chung vui cùng bọn trẻ là tốt rồi, những việc còn lại cứ đơn giản hóa đi, không cần quá phức tạp làm gì.
Bây giờ cũng là thời đại tân tiến rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi trực tiếp.
Âu cũng là suy nghĩ cho bọn trẻ mà thôi.
Khải Phong nhíu mi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, muốn nghe ý kiến của cô.
Diễm Linh hiểu ý, mỉm cười lên tiếng: "Anh cứ làm theo ý ba mẹ em đi.
Ba mẹ anh còn có công việc chưa thể rời đi, đợi họ giải quyết xong rồi cùng nhau trở về không tốt hơn sao, lại có thể ở lâu hơn một chút!"
Trí Đức nghe qua cũng hiểu họ đang nói đến điều gì.
Ba mẹ Khải Phong công việc như thế nào, anh là người vô cùng rõ ràng, cả một khách sạn lớn như vậy lúc nào cũng cần phải có người giám sát điều hành, cho nên cương vị của họ không thể nói đi là đi được, cần phải có thời gian bàn giao.
Nếu như gia đình cậu mợ đã thông cảm, anh há lại không thêm lời giúp.
"Khải Phong, nếu như cậu mợ tôi đã nói như vậy rồi, thì cậu cứ yên tâm đi.
Công việc của ba mẹ cậu không thể bàn giao trong một hai ngày là xong.
Cho nên, cậu cứ để họ an tâm giải quyết đi, xong xuôi rồi cùng trở về!"
Khải Phong nhìn một lượt mọi người đang có mặt ở phòng khách, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu: "Con cảm ơn hai bác đã thông cảm!"
Trọng Huy mỉm cười: "Vậy tốt rồi.
Cứ như thế đi.
Việc còn lại cứ để hai bác lo.
Con cứ an tâm đi làm việc của mình!"
"Phải đấy!" Trí Đức thêm lời.
"Còn có mấy ngày nữa thôi, hai đứa đi chụp hình rồi chọn áo cưới đi, không khéo lại không kịp".
"Oh, em cũng quên mất chuyện này.
Nhưng mà có lẽ không cần chụp hình đâu ạ, trước đó ở Mỹ tụi con đã từng chụp album áo cưới cho bác Thu Ngọc rồi, sử dụng ảnh đó đi.
Chứ bây giờ đi chụp lại không kịp, còn phải chỉnh sửa nữa, Khải Phong anh ấy còn phải đến công ty".
Cô lên tiếng.
"Việc anh đến công ty không cần thiết!" Khải Phong cất giọng.
Cô nhìn anh nhíu mày: "Sao lại không cần thiết chứ?"
"Không tin em có thể hỏi Trí Đức!"
Cô nhìn sang người anh họ của mình, liền nhận được cái gật đầu của anh ấy, xem như là câu trả lời.
Thế nhưng, cô vẫn là giữ nguyên định kiến của mình.
"Khải Phong, vấn đề chụp hình thật sự không cần, sẽ mất nhiều thời gian.
Hình chụp lúc trước không phải rất tốt hay sao, em chỉ cần chuyển thành clip nữa là xong rồi.
Hơn nữa bây giờ mới đi tìm studio, thật sự là không kịp".
Khải Phong không đồng ý, lắc đầu: "Không cần tìm đâu.
Một, hai ngày nữa sẽ có người mang áo cưới cùng thợ chụp chuyên nghiệp từ Mỹ đến đây, sẽ rất nhanh!"
"Khải Phong, nghe em một lần được không? Thật sự không cần! Sau này kết hôn rồi làm lại có được không?"
Nhìn vẻ mặt của người phụ nữ trước mặt, Khải Phong cũng chỉ còn biết đầu hàng: "Được rồi, khoản chụp hình thì tạm gác lại.
Còn về áo cưới thì đã có người lo liệu.
Vấn đề này anh không thể nhượng bộ.
Hơn nữa, người phụ trách việc này cũng là bạn của anh, là vợ của Thomas.
Cho nên, em an tâm được rồi chứ?"
"Dạ!" Cô gật đầu.
Nếu như là bạn của anh, thì cô cũng chỉ biết thuận theo mà thôi.
"Vậy giúp em gửi lời cảm ơn đến cô ấy".
Trí Đức nói xen vào: "Nếu như em muốn cảm ơn cô ấy, thì giúp vợ chồng cô ấy đoàn tụ đi.
Sẽ thiết thực hơn đó!"
Diễm Linh nghe vậy khẽ nhíu mày.
Đoàn tụ? Hai người họ xảy ra vấn đề sao?
"Anh sẽ nói với em sau!" Khải Phong mỉm cười.
"Dạ!" Cô gật đầu.
* * *
Trở lại nhà Trọng Khang, sau khi đã tắm rửa xong, Diễm Linh không nén được hiếu kì về vợ của Thomas, liền lên tiếng hỏi.
"Khải Phong, nói em một chút về vợ của Thomas đi.
Hai người họ xảy ra chuyện gì mà anh Trí Đức nói muốn em giúp?"
Vén mền chui vào trong, Khải Phong nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, sau đó cất giọng: "Trí Đức không nói thì anh cũng sẽ thật sự muốn nhờ em rồi.
Có lẽ phụ nữ với phụ nữ nói chuyện sẽ tốt hơn.
Vì vậy mà anh mới gọi cho cô ấy, nhờ cô ấy qua đây một chuyến".
Nhìn người phụ nữ trong lòng đang tỏ vẻ hiếu kỳ, anh mỉm cười, bắt đầu kể sự tình.
"Gia đình Thomas thuộc hàng có gia thế ở Mỹ, cậu ta vừa tài giỏi lại anh tuấn, phụ nữ đều ái mộ cậu ta.
Khi còn học đại học Stanford, cậu ta đã có tiếng ở trường.
Đến năm thứ ba đại học, vợ cậu ấy, Elena bắt đầu học năm thứ nhất, với cậu ta chính là môn đăng hộ đối, hai người trở thành cặp đôi được cả trường ngưỡng mộ.
Sau khi bọn anh tốt nghiệp được một năm, gia đình Elena gặp sự cố dẫn đến phá sản.
Cô ấy từ bỏ học tiếp đại học, không từ mà biệt Thomas, mất tích