Lúc này không chỉ Khải Phong, ngay đến Diễm Linh mắt cũng mở to.
Cô đã hai mươi bảy tuổi rồi, giờ lại bị một người phụ nữ nói mình chưa trưởng thành, đây là sự tình gì chứ?
Khải Phong thì khác, mặc dù trong lòng có sự vui mừng, nhưng nhiều hơn là sự không vui.
Bởi vì không chỉ riêng Elena, bao nhiêu người gặp cô đều cho rằng vợ anh chưa trưởng thành, không phải nói anh trâu già gặm cỏ non hay sao? Hơn nữa, nhìn mặt anh trông già đến thế cơ à?
"Thomas, cậu mau quản lý vợ cậu cho tốt đi!"
Thomas gượng gạo gật đầu, tiến tới kéo Elena về bên mình.
Bởi vì anh biết, William là đang không được vui, nếu như vợ anh trở thành bia cho cậu ta nả đạn, cô ấy sẽ sợ khiếp mất.
"Elena!" Thomas cất giọng.
"Lily đã hai mươi bảy tuổi, không cần nói cô ấy chưa trưởng thành, William sẽ không vui!"
"Oh my God!"
Lần này Elena là ngạc nhiên thật sự, bất chấp Thomas còn đang giữ tay cô, liền nhào tới bên Diễm Linh, xoay cô một vòng, sau đó cất giọng: "Hai mươi bảy tuổi? Thật không thể tin được!"
Elena vuốt ve đã mặt của Diễm Linh, sau đó càng ngạc nhiên hơn: "Không có trang điểm mà đã mặt vẫn đẹp không tì vết! Nào, chỉ cho chị bí quyết đi! Em làm thế nào vậy?"
Diễm Linh còn chưa nói được câu nào, người đàn ông kia liền bá đạo kéo cô về phía anh, che chở trong ngực: "Elena, cô bắt đầu giống JK từ khi nào vậy? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, chồng cô ở bên kia!"
"A!" Elena giậm chân.
"William, anh không cần nhỏ mọn như vậy.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ anh không hiểu hay sao? Anh sợ cái gì, tôi ăn thịt cô ấy được chắc?"
"Cô như thế này, tôi thật sự có chút lo sợ!" Khải Phong mặt không biến sắc nói.
"Khải Phong!"
Lúc này, người phụ nữ trong ngực mới định thần trở lại, ngẩng đầu lên nói với người đàn ông đang ôm cô.
"Không nên như vậy, cô ấy là khách!"
"Nhưng mà anh sợ cô ta!"
Khải Phong còn chưa nói hết câu, cô liền lên tiếng cắt ngang: "Cô ấy chỉ là vui mừng cùng hiếu kỳ thôi không phải sao? Được rồi, để em cùng cô ấy trò chuyện một chút.
Anh cùng Thomas đi làm việc của mình đi.
Tối trở lại ăn cơm là được".
Khải Phong nghe vậy cũng không có cách nào, đành phải thuận theo ý cô, anh cũng đang có việc cần xử lý.
Khẽ vuốt nhẹ tóc cô, anh mỉm cười cất giọng: "Được rồi, vậy anh đi với Thomas, chiều tối sẽ trở về.
Nếu Elena có làm gì, nhớ gọi cho anh có biết không?"
"Dạ!" Cô gật đầu.
Trong lúc hai người tình chàng ta thiếp, Elena lại không hiểu hai người đó đang nói chuyện gì, bèn đi đến bên cạnh Thomas, lên tiếng hỏi: "Anh có hiểu họ đang nói gì không?"
Thomas cũng không rành tiếng Việt cho lắm, nhún nhún vai tỏ ý không hiểu, mà anh cũng chẳng muốn hiểu làm gì, chuyện của họ, anh cần chi quan tâm, quan tâm tới vợ của mình không tốt hơn à.
"Em ở đây với LiLy, anh với William có việc phải ra ngoài, chiều tối sẽ trở lại đón em có được không?"
"Ok! Không thành vấn đề!" Elena vui vẻ nói.
Lúc này Khải Phong cũng quay sang nói với họ: "Thomas, đi thôi.
Elena, cô ở lại đây với LiLy nhé.
Nhớ, không cần giở trò!"
"William!" Elena trợn mắt nói.
"Anh không cần phải đe tôi như vậy.
Tôi có lòng bay từ Mỹ sang đây chỉ để giúp anh, anh không cảm ơn tôi thì thôi chứ?"
"Được rồi Elena!" Thomas đứng ra giàn xếp.
"William cậu ấy chỉ lo cho vợ của mình mà thôi, em không cần đôi co làm gì.
William, anh cũng biết Elena chỉ là đùa một chút mà thôi, cô ấy có thể làm gì vợ cậu chứ?"
"Đi thôi!"
Khải Phong tạm thời nhượng bộ, nhưng vẫn trao ánh mắt cảnh cáo về phía Elena khiến cô ta im bặt.
Anh cũng biết cô ấy tính khí tùy ý, chính là nếu như có hứng thú với ai, với điều gì thì sẽ không thể làm chủ bản thân, một phần cũng là do Thomas nuông chiều quá đến nỗi không biết sợ ai.
Suy cho cùng, Elena cũng chỉ là cố tỏ ra ngoan cường cùng vui vẻ, thực chất cô lại rất nội tâm, chỉ cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
Nhưng mà kia là người phụ nữ của anh, anh vẫn phải để tâm một chút vẫn hơn.
Hai người đàn ông đi rồi, Elena cũng tháo lớp mặt nạ xuống, không có vui vẻ niềm nở như trước đó.
Biểu hiện thất thường của cô, là đang cố tình tỏ ra cho Thomas thấy mà thôi, để anh ấy không thấy áy náy cùng thương hại cô.
Những chuyện đã qua, cho dù anh ấy nói không để tâm,