Chi nhánh SLC Việt Nam.
Khải Phong đang cùng đoàn thanh tra và đoàn luật sư từ Mỹ sang thảo luận về việc thay máu toàn bộ công ty từ trên xuống dưới, đồng thời đưa những người có liên quan đến việc gian lận và vi phạm mang tính nghiêm trọng ra trước tòa án kinh tế.
Khoảng hai mươi phút trước, JK còn báo cho anh biết một tin khiến anh tức giận tột độ.
Thì ra, người đứng sau tất cả trong việc làm mất dự án vừa hoàn thành của Trọng Hải cách đây vài ngày chính là cái tên đáng chém trăm mảnh Trần Trung Đức.
Trọng Hải khi nghe JK nói cũng tỏ ra tức giận không kém, nhưng phần lớn là cậu không hiểu lý do vì sao hắn ta lại giở cái trò hạ cấp này.
Hắn hại cậu như vậy thì hắn được lợi gì trong đó chứ? Cậu chỉ là một nhân viên nhỏ bé, lại khiến hắn phải nhờ đến người đứng đầu nơi này ra sức hãm hại đây?
Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, liên kết các khả năng lại với nhau, Khải Phong cũng đưa ra được một nguyên nhân thuyết phục nhất: Hắn ta muốn chính là khiến cho Trọng Hải khốn cùng, dựa vào tính cách của cô, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn em trai mình chịu khổ, sau cùng là sẽ tìm đến hắn cầu xin, hắn sẽ nhân cơ hội đó mà yêu cầu cô làm điều hắn muốn.
Đúng, chính là như vậy! Ngoài ra hắn không còn lý do nào khác mà lại đi gây khó dễ cho Trọng Hải.
Trọng Hải khi nghe anh lý luận như vậy cũng tương đối đồng tình.
Có điều sau đó, cậu sẽ không ngu mà để cho chị mình làm cái điều mà hắn ta yêu cầu.
Cho dù cậu có bị mất việc đi chăng nữa, cậu cũng sẽ nhất định không để chị mình vì cái tên kia mà tiếp tục chịu khổ.
Nhưng mà hiện tại có anh rể ở đây rồi không phải sao? Có anh ấy thì xem như đã giải quyết được mọi việc.
Cũng giống như bây giờ, hắn ta chẳng thể làm nên trò trống gì.
Cho nên, cậu có thể an tâm ngoác miệng cười hả hê.
Khuôn mặt Khải Phong lúc này dường như vẫn còn chưa hết tức giận, xung quanh anh vẫn còn nặng mùi sát khí vô cùng lớn, khiến những người có mặt ở đây, ngoại trừ những người biết nguyên nhân, còn lại đều sợ toát mồ hôi hột, đều phải cẩn thận trong từng lời nói, sợ chọc giận đến khối băng kia.
Mặc dù trong số những người kia, chỉ có một hai người biết anh là lão đại của SLC, mà lão đại đích thân bắt họ về Việt Nam giải quyết một cái chi nhánh bé nhỏ này cũng khiến họ vô cùng sửng sốt rồi, bây giờ ngài ấy lại còn tức giận như vậy, bọn họ không dè chừng mới là lạ.
Tính khí lão đại thất thường như vậy, cấp dưới như bọn họ dĩ nhiên phải luôn luôn hành sự cẩn thận.
Thế nhưng, Khải Phong tỏ ra tức giận cực độ như vậy không phải là không có nguyên nhân.
Bởi lẽ không ai biết rằng, cái tên Trần Trung Đức kia, anh đã trực tiếp cảnh cáo hắn tốt nhất nên yên phận rồi, vậy mà hắn lại không nghe lọt tai, cứ muốn giở trò ti tiện.
Nếu như anh đã chừa đường sống cho hắn mà hắn lại không muốn đi, vậy thì, thật xin lỗi, cửa tử thần luôn luôn chào đón hắn.
Khải Phong nói trong lòng: Trần Trung Đức, anh đã muốn chơi, tôi sẽ cùng chơi với anh, sẽ hầu anh đến cùng, tôi muốn xem tiếp theo anh sẽ giở trò gì đây?
Khải Phong cười lạnh.
Anh bắt đầu thấy thú vị rồi, con chuột đã bắt đầu phản kháng, anh cũng muốn xem những phút cuối nó sẽ giãy dụa như thế nào? Thật là vô cùng chờ mong!
Điện thoại trong túi vang lên chuông báo tin nhắn, tuy rằng rất nhỏ không đáng chú ý tới, nhưng là, trong phòng họp lúc này lại vô cùng yên ắng, ai nấy đều đang đề cao tư tưởng, cho nên âm thanh kia lại trở nên vô cùng rõ ràng.
Số điện thoại của anh không mấy người biết đến, cho nên bất cứ lúc nào nó cũng ở chế độ bình thường, ngay cả lúc họp anh cũng chưa từng đưa nó vào chế độ rung hoặc im lặng.
Bây giờ có tin nhắn tới, dĩ nhiên là người thân cận rồi.
Lấy chiếc điện thoại ra, chạm vào màn hình mở tin nhắn.
Những dòng chữ đưa tới khiến anh khẽ nhíu mày.
Vuốt màn hình mở tập tin đính kèm, khóe miệng người nọ lại khẽ nhếch lên, đường vòng cung theo đó càng ngày càng rõ ràng.
Cả phòng họp lúc này có bao nhiêu người là có bấy nhiêu cặp mắt mở to nhìn về hướng chủ tọa.
Ngay đến Thomas, JK, Trí Đức cùng Trọng Hải cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Mới vài phút trước, cái người kia mặt đen như than tàu vì tức giận, ấy vậy mà lúc này trên mặt lại nở nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Có ai đến giải thích cho họ đây là chuyện gì xảy ra hay không? Lão đại của bọn họ mà cũng có vẻ mặt này hay sao?
JK là người lớn mật nhất, lại đang ngồi cạnh Khải Phong, anh ta khẽ vươn người sang nhìn vào màn hình điện thoại của người nọ, thế nhưng còn chưa nhìn được thứ gì, màn hình điện thoại liền trở thành một màu đen kịt, chính là, anh đã tắt đi, tránh để cho cái tên nhiều chuyện kia nói năng linh tinh.
Sự nghi vấn không được giải đáp, JK liền lên tiếng hỏi: "William, có chuyện gì mà anh lại có vẻ mặt kia? Nói chúng tôi nghe một chút!"
"JK, cậu rất rảnh rỗi có phải không?" Khải Phong cười như không cười hỏi.
"Không có, không có!" JK vội vàng lắc đầu xua tay.
"Tiếp tục