Ngay khi mọi người vừa dùng xong bữa tối thì Trọng Khang và em gái của anh, Diệu Linh dẫn theo con gái là Khánh Đan đến.
Nhìn thấy một người giống với Diễm Linh đến tám chín phần, những ai không biết họ là chị em song sinh đều tỏ ra ngỡ ngàng, đặc biệt là nhóm Thomas.
Đương lúc hai người họ đến chỗ người lớn chào hỏi thì ở bên kia, Andrew há hốc miệng lên tiếng: "Lily, kia là chị em sao? Lại giống nhau như vậy?"
Jayson nhìn Andrew bĩu môi: "Cậu bị ngu à? Hỏi vậy mà cũng hỏi.
Giống nhau như vậy không phải chị em chẳng lẽ anh em?"
"Cô ấy hơn em mấy tuổi?" Andrew hỏi tiếp.
Diễm Linh nghe câu này liền quay sang nhìn người bên cạnh mỉm cười.
Đúng hơn là cô không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
Ngay khi Khải Phong định lên tiếng thì Trọng Hải lại nói trước: "Anh nghĩ họ hơn nhau mấy tuổi?"
Andrew đưa mắt nhìn sang Diệu Linh, chăm chú nhìn một lần từ trên xuống dưới ngầm đánh giá, sau đó trả lời: "Ít nhất cũng phải ba bốn tuổi.
Nhìn cô ấy khá là trưởng thành.
Hẳn là có gia đình rồi đi!"
"Đúng một nửa rồi.
Chị ấy đúng là đã có gia đình, nhưng tuổi thì sai rồi".
Trọng Hải lắc lắc đầu.
"Nè, không phải là giống LiLy luôn chứ? Không biết lão hóa à?" Andrew mắt mở to hỏi.
"Cái này thì anh sai rồi.
Chỉ có người đang ở đây không biết lão hóa thôi!"
"Vậy rốt cuộc người kia bao nhiêu tuổi?" Andrew cứ muốn hỏi tới cùng.
"Haizzz.." Trọng Hải thở dài rồi lên tiếng: "Hai người họ là song sinh".
Lúc này, những người đang tụ lại một chỗ tám chuyện đều mắt mở to vì ngạc nhiên.
Song sinh? Thật là không thể tin được.
"Có gì đáng ngạc nhiên chứ? Song sinh mới giống nhau như vậy được chứ!" Trọng Hải không buồn không vui nói.
"Nè, William!" Andrew quay sang nhìn Khải Phong nói: "Vợ cậu thật sự là bạch cốt tinh!"
Diễm Linh nghe vậy liền mỉm cười cất giọng: "Chị ấy đã là bà mẹ một con, trông già dặn một chút cũng là lẽ thường thôi mà!"
Jayson thêm lời: "Người phương đông các cậu có cái câu gì mà..
Gái một con..
cái gì đó!"
"Là gái một con trông mòn con mắt!" Trọng Hải giúp Jayson nói tiếp câu nói còn dang dở.
"Đúng đúng!" Jayson gật gù.
"Vậy thì trông phải mặn mà hơn chứ!"
"Mỗi người mỗi khác, không ai giống ai đâu các anh ạ!" Trọng Hải lắc đầu.
"Không cần bàn cãi, vợ tôi là ngoại lệ!"
Khải Phong nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt dịu dàng.
Dĩ nhiên trong mắt của anh, không ai có thể sánh bằng người mà anh yêu hết lòng hết dạ.
"Này, hai người không cần cứ ân ân ái ái, để cho bọn FA chúng tôi còn đất sống nữa chứ!" Andrew la lối.
"Người ta là sắp cưới, cậu không cần ganh tị!" Thomas cũng xen vào.
"Thomas!" Andrew cao giọng.
"Cậu nữa, có vợ rồi thì thôi đi, không cần lại chọc tôi!"
Nghe bên nhóm kia cười đùa không ngớt, con bé Khánh Đan liền bò ra từ chỗ mẹ nó, đi đến chỗ mà nó định vị.
Ôm chầm lấy Diễm Linh, Khánh Đan vui vẻ gọi: "Mẹ Diễm Linh!" Lại ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh, cất giọng non nớt: "Baba".
Khải Phong liền bế nó lên đặt trên đùi, lên tiếng hỏi: "Sao bây giờ mới tới?"
"Con còn phải đi học nha.
Với lại phải đợi bác Trọng Khang xong việc mới chở con đi nha!" Khánh Đan trả lời, sau đó nở nụ cười tươi rói hiện ra hai lúm đồng tiền trông rất ư dễ thương khiến cả một đám người lớn cũng muốn gục đổ.
"Này William!" JK bắt đầu tỏ ra nhiều chuyện.
"Nó là con ai? Vì sao lại gọi cậu là baba?"
"Là con của chị em!" Diễm Linh lên tiếng trả lời.
"Em cũng là mẹ nuôi của nó!"
"Oh!" JK ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh cho qua vấn đề.
Nhìn chằm chằm Khánh Đan, tiếp tục nói: "Bé cưng, đáng yêu chết được.
Lại đây chú thơm một cái!"
"Con bé không hiểu anh nói gì đâu.
Nó chỉ mới bốn tuổi mà thôi!" Trọng Hải nói.
"Thật là chán!" JK ỉu xìu nói.
Nhưng chỉ trong vào giây ngắn ngủi, cậu ta lại nhìn Khải Phong và Diễm Linh, nở nụ cười gian xảo: "Này William, sau này con của hai người chắc chắn sẽ còn xuất sắc hơn.
Tôi muốn được làm ba nuôi của nó!"
Diễm Linh nghe vậy khẽ nhíu mày, mặt lại hơi tái một chút, dẫu chỉ là thoáng run rẩy nhưng người đàn ông kia lại nhìn thấu tất cả, cầm lấy tay cô, trao ánh mắt an ủi cùng che chở khiến cô an tâm rất nhiều, liền mỉm cười gật đầu.
Thấy cô đã trở lại bình thường, anh nhìn JK, cười như không cười trả lời: "Cậu không có cửa!"
"Ai, William! Cậu không nên vậy nha!" JK bĩu môi nói.
Cùng lúc đó, một ánh mắt ngây ngô mang tính dò xét của một đứa trẻ chiếu thẳng về phía Khánh Đan khiến con bé thoáng sững sờ.
Mặc dù nó là con nít nhưng mà ai nhìn nó yêu chiều, ai nhìn nó dò xét, nó đều biết cả.
Đừng nghĩ nó là con nít mà xem thường nha.
Thì ra người nhìn nó là John, cháu của Khải Phong, thằng bé cũng thuộc dạng thông minh hiếm có, đối với gái đẹp nó cũng không có sự miễn dịch nhất định.
Tựa như đối với Diễm Linh, cô là người lớn, tương lai lại trở thành bác của nó, vậy mà nó cũng chẳng từ, cứ một câu chị xinh đẹp, hai câu chị xinh đẹp.
Thế nên bây giờ, trông thấy gái đẹp chạc tuổi nó, nó dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Nghĩ là làm, nó liền chuồn ra khỏi chỗ ba nó, đi về chỗ Khải Phong, rồi lại len lỏi đi vào giữa đám người để tiến về mục tiêu.
Đứng trước mặt