Thưởng thức bữa trưa tại nhà Thu Ngọc, Khải Phong thêm một lần bất ngờ về Diễm Linh, tài nấu nướng của cô không kém gì đầu bếp nhà hàng, có khi còn cao tay hơn.
Lần đầu tiên anh có cảm giác món ăn quê nhà thật sự là mĩ vị nhân gian.
Trong lòng âm thầm cảm thán, nếu như ngày nào cũng được thưởng thức món ăn cô nấu thì còn gì bằng, nhưng có lẽ, ngày ấy sẽ không đến nhanh và dễ dàng như vậy!
Thời điểm an vị trên chiếc xe cũng đã hai giờ chiều.
Khoé miệng Khải Phong cũng bất giác cười nhiều hơn.
Anh quay sang nói với cô: "Em muốn đi chỗ nào?"
Diễm Linh mỉm cười: "Em cũng không biết đi nơi nào, vì thật sự em không biết ở đây có những địa điểm du lịch nào.
Anh quyết định đi!"
"Vậy em muốn đi ngắm cảnh, vui chơi giải trí hay mua sắm.
Ở San Jose cũng khá nhiều chỗ có thể đi".
Cô suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng trả lời: "Vậy đi ngắm cảnh đi!"
Trong đầu Khải Phong xẹt qua một địa điểm khá lý tưởng.
Từ đây đến chỗ ấy cũng không quá xa, chỉ cách trung tâm thành phố tầm mười phút lái xe.
Anh quay sang dịu dàng nói với cô: "Anh đưa em đến một nơi, chắc chắn em rất thích!"
Diễm Linh vui vẻ gật đầu.
Không cần biết là đi đâu, ngày hôm nay cô sẽ vui vẻ bên anh không lo không phiền, để ngày mai anh có thể an tâm đi giải quyết công việc của mình.
Khải Phong lái xe lao vun vút trên đường.
Diễm Linh đăm chiêu nhìn cảnh vật lùi dần qua gương chiếu hậu.
Trong đầu cô lúc này là cuộc nói chuyện cách đó không lâu với Trí Đức:
"Bé, giúp anh một việc!" Khuôn mặt Trí Đức nghiêm túc chưa từng thấy.
"Anh muốn em giúp chuyện gì.
Không cần khách sáo với em!" Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói.
"Anh không biết em có dự tính gì, nhưng.." Trí Đức ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Hôm nay mong em sẽ khiến tâm trạng Khải Phong bình ổn.
Cậu ta không được có bất cứ sự đả kích nào vào lúc này".
Diễm Linh nhíu mày không hiểu lời Trí Đức vừa nói: "Ý anh là sao? Khải Phong xảy ra chuyện gì sao?"
"Phải mà cũng không phải.
Anh cũng không biết phải nói thế nào để em hiểu.
Đại khái là, công ty anh xảy ra chút vấn đề với bên đối tác, cũng khá nghiêm trọng, cần đích thân cậu ta giải quyết.
Lẽ ra lúc này cậu ta phải có mặt ở Anh rồi".
"Rất nghiêm trọng sao?" Cô nhíu mày.
"Uhm.
Có thể nói như vậy.
Nếu không giải quyết tốt, có thể sẽ phải bồi thường, hoặc thậm chí dẫn đến kiện tụng.
Tình hình cụ thể anh không rõ vì anh không nằm trong dự án này".
Diễm Linh im lặng suy nghĩ.
Nếu như đúng như lời Trí Đức nói thì tại sao anh vẫn còn không đi giải quyết?
Diễm Linh thắc mắc: "Vì sao anh ấy không đi giải quyết ngay? Công ty không hối thúc hay bắt buộc anh ấy phải đi sao?"
"Chuyện này.." Trí Đức ngập ngừng: "Công ty không thể bắt ép cậu ta làm bất cứ việc gì cậu ta không muốn".
Diễm Linh thật sự thắc mắc: "Vì sao? Không phải nhân viên đều phải theo sự điều động của công ty sao?"
"Phải, trên nguyên tắc là vậy".
Trí Đức gật đầu.
"Nhưng cậu ta là trường hợp ngoại lệ.
Em có thể hiểu đại khái là, cậu ta là tinh anh trong tinh anh, nếu công ty không có cậu ta thì sẽ không thể phát triển đến hôm nay.
Anh còn phải nghe theo sự sắp xếp của cậu ta đó chứ!" Khoé miệng anh cười như không cười.
Diễm Linh mờ mịt, cô nghe hiểu mà giống như không hiểu.
Công việc và chức vụ của anh thế nào cô không biết, nhưng khi nghe tầm quan trọng của vấn đề, cô đại khái có thể hiểu được mức độ nặng nhẹ của nó.
Trong lòng cô chợt thông suốt, chẳng lẽ chỉ vì cuộc hẹn với cô mà anh..
Cô không dám nghĩ tiếp.
Nếu nghĩ nữa, cô thấy bản thân mình thật có lỗi, thật ích kỉ.
Cũng may Trí Đức kịp thời nói với cô, nếu không sau ngày hôm nay, cô thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Diễm Linh gật đầu: "Em biết phải làm thế nào!"
Trí Đức cũng coi như trút đuợc tảng đá trong lòng: "Trông cậy vào em"
Ban đầu Diễm Linh đã suy nghĩ rằng, cả ngày hôm nay cô sẽ ích kỉ một chút, bỏ qua mọi vướng bận trong lòng mà ở bên anh, cùng anh tận hưởng giây phút ở bên nhau tựa như một cặp tình nhân thực sự, sau đó sẽ kết thúc mọi chuyện và cô sẽ rời xa nơi này, rời xa anh!
Cuối cùng, người tính không bằng trời tính, trước khi rời khỏi nhà, Trí Đức cho cô biết một tin tức khiến cô phải dừng ngay suy nghĩ và hành động của mình.
Trong lòng âm thầm quyết định, thôi thì tạm gác lại suy nghĩ của bản thân, anh đã vì cô mà công việc cũng đã gác lại, cô không thể tiếp tục ích kỉ như vậy.
Chờ anh về rồi hẵng hay.
Vườn hoa hồng San Jose Municipal (*) là nơi Khải Phong muốn đưa Diễm Linh đến.
Truớc mắt cô là cánh cổng tuy không lớn lắm nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng phía sau là lối đi vào được kết bởi những cây hoa hồng leo cao tầm bốn mét, tạo thành bóng râm vô cùng mát mẻ dẫn lối cho người đến chiêm ngưỡng.
Đi sâu vào bên trong là đài phun nước hình vòng cung.
Đứng ở vị trí này có thể bao quát toàn bộ vườn hoa rộng hơn 2 hecta.
Hàng ngàn bụi hoa được bố trí tinh tế với hàng nghìn bông hoa hồng thuộc đủ loại, màu sắc và hương thơm.
Đây thật sự là điểm đến lý tưởng dành cho khách yêu hoa.
Diễm Linh đứng trước đài phun nước hít một hơi sâu hưởng thụ không khí trong lành mang theo hương hoa hồng khiến cả người khoan khoái dễ chịu.
Cô nhẹ nhàng sải bước trên thảm cỏ xanh rờn chia cách từng thửa hoa, ngón tay miên man chạm nhẹ lên những đóa hồng.
Khải Phong đi theo sau ngắm nhìn không nỡ chớp mắt chỉ sợ bỏ sót bất cứ động thái nào của cô.
Trông cô lúc này tựa như thiên sứ hạ phàm đang lạc lối giữa rừng hoa.
Diễm Linh bất chợt quay lại mỉm cười với anh, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm mái tóc cô bay bay trong gió.
Con tim anh nhộn nhạo, cảm giác trong lòng khó nói nên lời.
Cô bước lại gần níu lấy cánh tay kéo anh cùng bước đi với mình, trên môi cô nụ cười vẫn chưa tắt.
Khải Phong cảm giác dường như anh và cô đã xích lại gần nhau hơn.
Hai người thả bộ trong vườn hoa.
Ánh trời chiều phủ bóng xuống đôi kim đồng ngọc nữ.
Mặt trời ngả về đằng tây, sắc trời cũng dần tối, Diễm Linh dịu dàng nở nụ cười sau khi đã an vị trên xe rời khỏi vườn hồng: "Khải Phong, em muốn đến phố chợ đêm người Việt".
(**)
Khải Phong tất nhiên thuận theo ý cô, anh cho xe lăn bánh trở về trung tâm thành phố, hướng về phía chợ đêm ở Little Saigon.
Xuống xe, Diễm Linh không ngần ngại, trên môi vẫn là nụ cười như ánh mặt trời, dịu dàng bám vào cánh tay anh, dẫn về phía một shop thời trang tình lữ.
Khải Phong không khỏi bất ngờ khi thấy cô dẫn mình vào nơi này.
Anh cất giọng: "Diễm Linh, vào đây làm gì?"
Cô