Từ ngày trở về từ Mỹ, Diễm Linh việc đầu tiên làm là đi bệnh viện mổ mắt, thế nên lúc này, cô là đang ở nhà tĩnh dưỡng, không bước chân ra khỏi cửa, cũng không làm bất cứ việc gì.
Tâm tình cô dường như không ổn lắm, cứ luôn thất thần, lại vô cùng ít nói.
Thế nên, người thân bên cạnh cô ít nhiều cũng nhận ra cô có điều bất thường.
Mà mẹ cô, tất nhiên là người lo lắng cho cô nhất.
Mở cửa phòng của con gái, Đinh Mộc Diệp - mẹ của Diễm Linh, thở dài một cái bước đến bên giường nhẹ giọng lên tiếng: "Bé, con là có chuyện gì giấu mẹ có phải không?"
Mẹ của cô đã ngoài năm mươi, dáng người tuy được bảo trì tốt nhưng nét mặt đã có phần tàn phai theo năm tháng, cũng là vì quá lo lắng cho đứa con gái này.
Từ sau chuyện của bốn năm trước, bà như già đi cả chục tuổi, cho đến bây giờ nét mặt vẫn còn quá ưu thương không cách nào che dấu.
Cô lắc đầu mỉm cười: "Mẹ, con rất tốt!"
Cầm lấy bàn tay của con gái, bà biết, đứa con gái này rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng nếu gạt được người làm mẹ như bà, thì bà thật không xứng làm mẹ nó rồi.
"Không cần gạt mẹ.
Mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn, mẹ còn không hiểu con sao? Nói cho mẹ biết!"
Cô lắc đầu: "Mẹ, thật sự không có!"
"Là chuyện tình cảm có đúng hay không?"
Đôi con ngươi khẽ lay động một chút, cô im lặng không nói chứng tỏ lời mẹ cô nói là đúng rồi.
Mộc Diệp tiếp tục hỏi: "Có liên quan đến người mà bác con nói có đúng hay không? Là cậu ta không tốt với con?"
Lần này cô không thể không mở miệng.
Nếu như cô tiếp tục im lặng, có nghĩa là mẹ cô đã nói đúng.
Cô lên tiếng biện bạch.
"Mẹ, không có.
Anh ấy rất tốt với con.
Chính vì rất tốt với con nên con mới không có cách nào tiếp nhận.
Mẹ hiểu vì sao mà!"
Bà nhíu mày cất giọng: "Bé!"
Con bé này, lại tiếp tục niệm cái ý nghĩ này.
Phải nói làm sao mới đả thông tư tưởng cho nó đây? Nói biết bao nhiêu lần rồi, cứ khăng khăng một mực không chịu tiếp thu gì cả.
"Con không thử làm sao biết sẽ không được.
Hơn nữa mẹ cũng nghĩ là tư tưởng của thanh niên bây giờ cũng rất thoáng rồi, con cũng nên cho bản thân cơ hội chứ, kỳ tích luôn xuất hiện mà".
Nhìn nét mặt mang đầy vẻ lo lắng và bi ai của mẹ, cô không cách nào bỏ qua.
"Mẹ, con biết mẹ lo cho con, nhưng con biết bản thân đang làm gì!"
Nắm lấy bàn tay đã có phần chai sạn, cô dịu dàng nói: "Anh ấy là con trai trưởng, cũng chỉ có mình anh ấy là con trai.
Mẹ cũng biết người mình gọi là cháu đích tôn, nên làm sao có thể không để ý được.
Bản thân con thì..
không thể! Con cũng không dám liều lĩnh đánh cược.
Anh ấy lại rất tốt rất tốt với con, con không thể ích kỷ như vậy.
Mẹ, mẹ hiểu có phải không?"
Đứa con gái này, bản tính lương thiện, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác mà không bao giờ suy nghĩ cho bản thân, cái gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, thế nên luôn luôn phải chịu ấm ức khổ sở.
"Con thật sự không nghĩ lại sao?"
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nét mặt buồn phiền của mẹ cô.
Bà khẽ thở dài, khuyên không được thì chỉ còn biết tin tưởng vào quyết định của nó thôi.
"Vậy!" Mộc Diệp lưỡng lự không biết có nên nói tiếp hay không.
Thôi thì đành liều một phen vậy: "Mẹ nói, nếu, chỉ là nếu thôi, nếu..
cậu ta về đây tìm con thì con sẽ thế nào?"
Mộc Diệp nói như vậy là vì trước đó đã lên kế hoạch.
Vợ chồng bà, Thu Ngọc và cả Phương Thy, mẹ Khải Phong đã bàn tính với nhau trước đó vài ngày, mãi đến hôm nay bà mới dám đề cập với Diễm Linh.
Không phải tự nhiên mà bà lại làm như vậy, sắp đặt chuyện tình cảm của con gái là điều bà chưa bao giờ làm, chẳng qua là nghe được Thu Ngọc kể ít chuyện về đứa nhỏ kia, nó thật sự rất thương con gái bà, chỉ vì con bé không từ mà biệt khiến đứa nhỏ kia khổ sở biết bao.
Hơn nữa bà hoàn toàn tin tưởng Thu Ngọc, sẽ không sai, bởi bà biết, Thu Ngọc cũng vô cùng yêu thương con gái của mình.
Nhìn vẻ mặt đầy lưỡng lự con gái, Mộc Diệp cũng có thể nhìn ra, con bé ít nhiều cũng có tình cảm với đứa nhỏ kia, chỉ vì nó vẫn còn lo sợ hậu vận về sau mà thôi.
"Mẹ hỏi con một vấn đề, nhưng con nhất định phải trả lời thật".
Bà im lặng nhìn cô một lúc rồi lại tiếp tục: "Có phải con cũng có tình cảm với cậu ta hay không?"
Diễm Linh bất giác ngẩng đầu nhìn mẹ mình, mi tâm chợt nhíu lại.
Câu hỏi này, cô thật sự có thể trả lời thật hay sao, bởi chính cô cũng không hề có đáp án.
"Mẹ!"
Ánh mắt cô dường như có chút sương mù.
Khẽ nhắm mắt một cái rồi lại mở ra, lúc này đã có chút thần thái, nhưng lại chứa vài phần u mê.
Cô lắc đầu: "Mẹ, con..
thật sự không biết!"
Mộc Diệp nhíu mày.
Con bé nói không biết chứng tỏ bản thân nó cũng không rõ ràng, nhưng chắc chắn là có, chỉ là nó còn chưa nhận ra tình cảm của bản thân, cứ chấp niệm trong cái vòng luẩn quẩn.
Suy cho cùng vẫn là có chút hy vọng, nhưng có thành hay không thì phải trông chờ vào đứa nhỏ kia thôi.
"Được rồi".
Bà thở dài.
"Mẹ không ép con nữa, con từ từ suy nghĩ.
Chuyện sau này để sau này tính vậy.
Con nghỉ ngơi đi.
Ngủ nhiều một chút cho mắt khỏi điều tiết nhiều!"
"Vâng, con biết rồi!" Cô mỉm cười gật đầu.
Mộc Diệp cũng nhẹ nhàng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Một tiếng cạch vang lên, liền sau đó là tiếng phịch phát ra trên chiếc giường giữa phòng.
Diễm Linh vô lực đổ ầm thân người xuống chiếc giường mềm mại.
Nhắm mắt, cô cuộn chặt thân mình nhưng vẫn không thể che giấu sự run rẩy.
Mỗi khi có ai đó nhắc đến người đàn ông kia, cô vẫn không thể bình tĩnh được.
Đã hơn một tuần rồi, cô vẫn không dám mở điện thoại.
Cô sợ, thật sự sợ hãi, sợ khi mở lên lại thấy những cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn từ người đàn ông kia, lại sợ sẽ không có bất cứ tin tức nào khiến bản thân hụt hẫng.
Hiện tại anh thế nào rồi, có ổn không? Có..
nhớ cô hay không, có..
tìm cô hay không? Hay là anh đang..
khinh miệt cô, anh..
hận cô sao?
Nước mắt không biết vì sao lại tuôn ra, tiếng nức nở đứt quãng vang lên trong căn phòng nhỏ.
Mà sau một lớp cửa, mẹ của cô có thể thấp thoáng nghe được tiếng nghẹn ngào ấy.
Trong ngực chợt co rút một cái, bà lắc đầu thở dài: "Haizzz, sao lại cứ thích tự làm khổ bản thân như vậy!"
* * *
Trong căn phòng lớn hơn trăm mét vuông bao trùm một màu xám, từ bức tường, rèm cửa, ga trải giường, cũng đồng dạng một màu xám.
Một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Trên người anh ta tỏa ra làn khí lạnh lẽo.
Mặt anh ta