Chiếc Maybach chạy thẳng một mạch trên đường, đi vào cánh cổng sắt màu đen đã được mở sẵn và đỗ vào gara.
Nhà Trọng Khang có diện tích khá lớn nhưng lại không xây dựng theo kiểu biệt thự, chỉ là nhà ống hai gian có tầng hầm để xe, mặt tiền xây theo kiểu kiến trúc Châu Âu với màu trắng chủ đạo.
Bên trên cánh cổng là biển hiệu công ty với thiết kế vô cùng bắt mắt, luôn mở rộng trong giờ hành chính, bởi tầng một của căn nhà chính là nơi Trọng Khang dùng làm văn phòng công ty, tầng 2 và 3 là phòng ngủ, trên cùng là sân thượng.
Xe tắt máy, Trọng Khang quay đầu về phía ghế sau lên tiếng: "Đến nơi rồi, dậy thôi hai mẹ con!"
Đứa nhỏ nghe tiếng gọi liền ngồi dậy dụi dụi mắt, cất giọng non nớt: "Mẹ ơi con đói!"
Cô vỗ vỗ vào mặt nó mỉm cười: "Biết rồi.
Bác Thảo Nhi đã làm bánh cho con rồi!"
Nghe đến bánh, con bé mừng rỡ reo lên, cửa được mở ra, ngay lập tức nó trèo xuống, cũng không quên kéo tay mẹ nó đi lên cầu thang tiến về nhà bếp.
Nơi này nó đã quá quen thuộc rồi nên lối đi ở đâu, nhà bếp chỗ nào nó đều rành rọt.
"Chầm chậm thôi!"
Cô gọi với theo.
Cũng không quên gật đầu mỉm cười gượng gạo với Khải Phong đang đứng đó.
Con bé như vậy, cô cũng chỉ biết chiều theo nó.
Xuống xe lấy hành lý, Trọng Khang dẫn Khải Phong theo lối cầu thang tầng hầm đi lên lầu.
Bước được vài bậc, anh lên tiếng: "Nhà tôi không có thang máy, cậu chịu khó đi thang bộ vậy!"
"Không sao!" Anh mỉm cười.
"Phòng cậu ở lầu ba, gia đình tôi ở lầu hai, phòng ăn cũng ở đó.
Trên cùng là sân thượng, ở đó có một phòng làm cửa kính, bên trong có máy chạy bộ và máy cử tạ, cậu có thể lên đó tập thể dục hoặc thư giãn.
Lầu một là văn phòng công ty tôi, nếu cậu cần gì thì xuống tầng một sẽ có người giúp cậu!" Trọng Khang giới thiệu sơ về nhà mình.
"Tôi biết rồi, cảm ơn anh!" Khải Phong gật đầu.
Lên đến lầu ba, Trọng Khang mở cánh cửa phòng bên trái ngoài cùng, bước vào trong giơ tay mở đèn và điều hòa, quay lại nói: "Cậu ở phòng này nhá!"
Bước về phía cánh cửa đôi thông ra ban công, anh đưa tay kéo rèm cửa ra hai bên và mở cửa cho phòng thông thoáng vì đã lâu không có người ở rồi.
Căn phòng này là dành cho Diễm Linh, thỉnh thoảng cô sẽ qua nhà anh ở vài ngày để chơi hoặc giúp anh một số việc, mọi vật dụng trong phòng này đều là của cô.
Từ lúc cô qua Mỹ đều chưa có ai vào ở, nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, hơn nữa ngày hôm qua mới được vệ sinh lại một lần.
Trọng Khang nhìn Khải Phong cười đầy ẩn ý.
Anh không nán lại lâu mà đi ra ngoài.
"Cậu nghỉ ngơi đi, cần gì thì gọi tôi.
6 giờ chúng ta qua nhà ba mẹ tôi!"
"Cảm ơn anh!" Khải Phong gật đầu.
Trọng Khang cũng gật đầu với anh chuẩn bị đi xuống nhà.
Chợt nhớ ra điều gì, Khải Phong lên tiếng gọi: "À, Trọng Khang!"
"Cậu còn cần gì?" Trọng Khang dừng bước quay lại hỏi.
"Tôi muốn hỏi, Diễm Linh, cô ấy?" Anh ấp úng hỏi.
"À!" Trọng Khang nhếch mi, mỉm cười trả lời: "Con Bé tạm thời ở phòng bên cạnh".
Khải Phong tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Anh không nghĩ rằng Diễm Linh lại có thể ở sát bên cạnh.
Thầm nhớ lại lời Trí Đức nói, anh khẽ nhếch miệng mỉm cười hài lòng.
"Vậy, không còn chuyện gì nữa tôi xuống dưới.
Cậu nghỉ ngơi đi!"
"Cảm ơn anh!"
"Không cần khách sáo.
Cứ tự nhiên như ở nhà mình!"
Nói dứt lời, Trọng Khang đi ra khỏi phòng đồng thời đóng cửa lại.
Bên trong căn phòng, Khải Phong nhìn ngó xung quanh quan sát một lượt, thầm đánh giá: Diện tích không lớn lắm, nhưng được bố trí rất hài hòa, đồ đạc không nhiều chỉ có chiếc giường nằm ở giữa phòng, đối diện là kệ ti vi có sẵn một dàn âm thanh nhỏ, tủ quần áo gắn liền với kệ trang trí bốn tầng ở góc phòng cạnh nhà vệ sinh, bên cửa sổ là một chiếc bàn trang điểm được gắn liền với bàn trà và một chiếc tủ ba ngăn kéo, kèm theo là chiếc ghế dựa có đệm.
Phong cách này, có vẻ như là phòng dành cho phụ nữ.
Anh khẽ mỉm cười.
Sải bước dài ra ngoài ban công, đập vào mắt anh là chiếc xích đu hình quả trứng treo lủng lẳng ở một góc, mà bên dưới là một chiếc bàn kính hình tròn, có lẽ chủ nhân của căn phòng này đặc biệt thích ngồi đây uống trà đọc sách.
Nụ cười của anh chợt kéo căng ra hơn.
Nếu anh đoán không sai, đây chính là sở thích đặc biệt của cô đi, rất phù hợp với con người của cô.
Bên ngoài ban công là bồn hoa kéo dài theo chiều ngang của ngôi nhà, được trồng đủ loại hoa cây cỏ, đặc biệt là gốc lan thân gỗ, có vẻ như đã trồng được không ít năm rồi, mới có thể tuyệt mỹ như vậy.
Anh bước đến bên chiếc xích đu quả trứng, nhìn ngó xung quanh lại không thấy chiếc đệm nào, vậy thì ngồi như thế nào? Chợt nhìn vào kệ sách có cửa kiếng, thấy một chiếc đệm nằm trong đó, anh không nghĩ nhiều liền kéo tấm cửa kính lấy chiếc đệm ra, đặt vào chiếc xích đu và ngả người ngồi xuống.
Cảm giác thiệt không tệ.
Ở góc này có thể nhìn bao quát khu nhà ở đây, kiến trúc có vẻ đa phần giống nhau, nhà nào cũng cao ba, bốn tầng nhưng diện tích lại không quá lớn.
Có lẽ ở Việt Nam là vậy, anh phải tập quen dần mới được.
Trọng Khang nói Diễm Linh ở phòng kế bên, điều này thật khiến anh tò mò.
Trong lòng cứ nhấp nhổn không yên, thật muốn đứng lên tiến vào phòng cô thăm