Hai ly cafe nóng còn nghi ngút khói đặt trên bàn trà, Trọng Hải vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Khải Phong, cất giọng: "Anh nếm thử xem, em chỉ làm theo công thức chị Bé chỉ, không biết có ngon như chị ấy làm hay không nữa!"
Khải Phong đưa tách cafe lên miệng, thổi vài cái, rồi nếm thử.
Vị đăng đắng tràn ngập khoang miệng, khi xuống cổ họng lại ngọt thanh thanh.
Không tệ!
"Thế nào?" Trọng Hải khép hờ con mắt chờ đợi phản ứng của người bên cạnh.
"Kopi Luwak?" Đặt ly cafe xuống bàn, Khải Phong cất giọng hỏi.
Trọng Hải mắt mở to ngạc nhiên.
Khẽ mỉm cười: "Anh nghĩ vậy à?"
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.
"Có hương vị đó nhưng lại dường như không phải!"
"Oh!"
Trọng Hải mặt ỉu xìu.
Vậy mà cũng nhận ra được.
Anh đã rất cẩn thận từng chút một, cố gắng làm ra hương vị giống như chị làm, tiếc là không thành công.
Chỉ có thể nói, là do kỹ thuật anh quá kém, hoặc là người đàn ông kia quá tinh tường đi.
"Không đúng sao?" Nhìn vẻ mặt của người đối diện, Khải Phong khẽ nhếch khoé miệng một cái, sau đó lên tiếng.
Mặc dù là hỏi nhưng hàm ý lại là khẳng định, bởi Kopi Luwak anh đã từng uống không dưới trăm lần, nên mùi vị của nó thế nào, anh rõ ràng hơn cả.
Công việc của anh cần sự tỉnh táo cao độ, nên hầu như ngày nào anh cũng uống ít nhất một, hai cốc cafe.
Có khi còn uống thay nước.
Vậy nên anh đã thử qua không ít mùi vị của những hãng cafe khác nhau trên thế giới.
Kopi Luwak không phải là mùi vị anh thích, nhưng vì The Wind có cafe tầng thượng, mẹ anh thì lại đòi hỏi mọi thứ chất lượng phải tuyệt đối, cho nên ngoài người đàn ông trụ cột trong nhà là ba anh, thì anh và cậu em rể luôn là người bị đem đi làm thí nghiệm.
Nói ra thật không ai tin, có một đoạn thời gian anh sợ đến độ, hễ cứ nhìn thấy đồ uống nào màu đen là lại bị ám ảnh, đến rượu nho đen anh cũng bài xích.
Suy cho cùng, anh vẫn là phải cần đến cafe, nhất là trong công việc, nếu muốn làm việc có hiệu quả, cafe là thứ thật sự cần thiết.
Nhưng là đi một vòng tròn, cuối cùng anh vẫn yêu thích hương vị nguyên thủy thuần khiết của quê hương.
Cafe giữ nguyên hương vị rang xay nguyên chất vẫn là hảo hạng.
"Là Chồn Moka!" Trọng Hải trả lời.
"Vậy cũng không khác biệt lắm!" Khải Phong mỉm cười.
"So với Kopi Luwak, giống đến tám phần".
"Thật sự?" Nghe câu nói này, Trọng Hải vui vẻ ra mặt, vậy chứng tỏ tay nghề của anh cũng không tệ đi.
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.
"Nếu không thật sự rành về Kopi Luwak, sẽ khó mà phân biệt".
Trọng Hải hớn hở: "Vậy nếu mà do chị em pha, chắc là sẽ giống 100%, có khi còn ngon hơn nữa í.
Nhưng là em thích Moka truyền thống hơn.
Chồn Moka đã mắc, Kopi Luwak gì đó còn mắc hơn, mà lại chẳng ngon bằng cafe truyền thống.
Đúng là chỉ dân thượng lưu muốn thể hiện sự khác biệt!"
Khải Phong gật đầu tán thành: "Đúng, cái này anh hoàn toàn đồng ý.
Anh vẫn là thích cafe truyền thống ở Việt Nam hơn!"
"Oh!"
Trọng Hải cũng là có chút ngạc nhiên, không nghĩ rằng một người sống từ nhỏ ở Mỹ mà lại vẫn thích uống cafe Việt Nam.
Không tệ! Xem ra ông anh rể này cũng không quá mức khoa trương như mấy người dân ở đó.
Cộng thêm điểm.
"Vậy anh nói chị Bé pha cho anh một ly uống thử, anh sẽ mê đến chết mà không tìm ở đâu ra hương vị này.
Chị ấy pha cafe là số một.
Em không có khoa trương đâu.
Anh thử một lần sẽ biết!"
Nói đến người chị kính yêu của mình, Trọng Hải mắt sáng như sao, cứ như là thần tượng vậy.
"Thật chờ mong!"
Khải Phong tán dương.
Càng biết nhiều thêm một chút về cô, anh lại cảm thấy cô càng giống một cái máy.
Thử hỏi trên đời có một người toàn năng như vậy sao? Cái gì cũng biết, không những biết, còn là rất am hiểu, rất giỏi, thậm chí là vô cùng xuất sắc.
Laptop sau khi khởi động xong, Khải Phong mở một dữ liệu có mật mã, đưa đến trước mặt Trọng Hải, lên tiếng: "Sát hạch em một chút.
Nhìn xem đây là gì?"
Trọng Hải mày nhíu một chíu, nhưng ngay sau đó mắt lại chợt mở to.
Đây không phải là con chip A.
S mà cách đây ba tháng anh vừa được tiếp xúc hay sao? Còn có, anh chỉ được bên trên đưa xuống cho tìm hiểu một chút, còn tạo ra nó thế nào anh chịu.
Vậy có nghĩa là gì đây? Vì sao người này lại có dữ liệu của nó?
Nhìn vẻ mặt của Trọng Hải, Khải Phong nhoẻn miệng cười: "Không cần tỏ ra ngạc nhiên, con chip này là do anh tạo!"
Trọng Hải miệng há hốc không dám tin điều mình vừa nghe.
Con chip A.
S! Là A.
S đó nha, không phải con chip thường đâu! Tính năng khủng của nó anh đã được trải nghiệm, có thể thay thế một kho dữ liệu khổng lồ nha.
"Vậy?"
Trọng Hải vẫn là có chút không hiểu, một thứ đồ công nghệ tân tiến như vậy mà người kia lại có thể tiết lộ cho cậu biết.
Đây là chuyện gì xảy ra? Là vì anh ta quá chủ quan, hay nói là anh quá tin tưởng người như cậu, mà lại tin một cách vô tư lự như vậy? Nếu như cậu là gián điệp thì sao? Con chip này sẽ ngay lập tức bị rò rỉ ra ngoài, hậu quả sau đó không ai có thể tưởng tượng!
Khải Phong vẫn là giữ nguyên lập trường, cất giọng: "Không cần hoài nghi, anh là hoàn toàn tin tưởng em!"
Trọng Hải vẫn là trong cơn choáng ngợp, anh ấy lại khẳng định như vậy, cậu dĩ nhiên sẽ không để anh thất vọng rồi.
Người anh rể này, cậu càng ngày càng thêm nể phục.
"Cảm ơn anh đã tin tưởng!" Trọng Hải ánh mắt kiên định, giọng nói cũng vô cùng kiên quyết.
"Sẽ không làm anh thất vọng!"
"Tốt!" Khải Phong cũng chỉ nhếch miệng một cái, liền nói vào chuyện chính.
"Nếu như đã biết dữ liệu bên trong, anh cho em thời gian tối đa 60 phút để giải mã nó.
Sau đó sẽ cho em ba ngày để vá và nâng cấp một trong các lỗ hổng.
Thế nào, có muốn thử sức một lần hay không?"
"Cái này!"
Trọng Hải lưỡng