Khải Phong mỉm cười, sau đó lên tiếng chuyển đề tài: "Nghe nói lúc trước em được bên trụ sở cho qua đó đào tạo.
Em từ bỏ, có tiếc hay hối hận hay không?"
"Không có!" Trọng Hải lắc đầu.
"Em không hối hận, chỉ có hơi tiếc một chút mà thôi.
Nhưng vì chị ấy, dù có từ bỏ cơ hội này hoặc thậm chí phải làm một công việc khác đi nữa, em cũng thấy đáng!"
Nhìn Khải Phong một chút, Trọng Hải cười mờ ám: "Hơn nữa, bài dự thi năm đó của em, cũng có công của chị ấy!"
"Hử?" Khải Phong sửng sốt một chút.
Đây là chuyện gì? Vì sao lại có dính dáng đến cô nữa đây?
Trọng Hải giải thích: "Là chị ấy gợi ý cho em.
Mà phần luận văn bằng tiếng Anh, chị ấy cũng giúp em chỉnh sửa.
Tiếng Anh của em vẫn chưa bằng chị ấy!"
"Là như vậy?"
Khải Phong vẫn còn có chút ngạc nhiên.
Tiếng Anh cô thông thạo thì không nói, sao đến viết code cô cũng rành luôn chứ?
"Em không nói quá đâu!" Trọng Hải Hải tay chống lên bàn, nói tiếp: "Chị ấy giống như cái từ điển bách khoa toàn thư vậy, cái gì cũng biết, mà đều là tự học lấy.
Cái phần mềm ghi nhận thông tin khách hàng của bác em đang sử dụng, là chị ấy tự mình thiết kế, bảo đảm có một không hai".
"Oh!" Khải Phong khẽ nhướng mày, khóe miệng giương lên một nụ cười tràn đầy bất ngờ lẫn hứng thú.
"Chị ấy về nhà anh rồi á, thì cả nhà em coi như mất đi một bảo bối toàn năng a!" Trọng Hải bĩu môi.
"Sao lại nói như vậy?"
Trọng Hải lại bắt đầu huyên thuyên: "Ba em mất đi một người làm việc nè, bác em mất đi một nhà thiết kế, anh hai với anh rể em mất đi một kế toán kiêm kế hoạch, kiêm cả nhà thiết kế luôn, em thì mất đi một đầu bếp siêu đẳng.
Anh nói xem, tổn thất to lớn biết chừng nào?"
"Oh!" Lần này nụ cười đã kéo căng thành hình bán nguyệt.
"Thật như vậy?"
"Anh rể à!" Trọng Hải kéo dài câu nói.
"Em thật sự không muốn để chị ấy đi theo anh nha!" Kèm theo là một nụ cười gian xảo.
"Rất tiếc, anh nhất định phải mang người đi!" Cũng là một nụ cười gian xảo.
"Haizzz.." Trọng Hải thở dài.
"Xem như anh lợi hại.
Em nhận thua!"
"Được rồi!" Khải Phong ngưng đề tài này, nói sang chuyện còn đang dang dở.
"Nếu có cơ hội một lần nữa, em có đi hay không?" Trước khi đưa ra quyết định, hỏi qua ý kiến đương sự cũng là việc cần thiết.
"Được sao?" Trọng Hải ngạc nhiên.
"Uhm!" Khải Phong gật đầu, với anh không gì là không thể.
"Có biết bài thi khi ấy của em là do ai chấm hay không?"
Trọng Hải lắc đầu: "Em làm sao biết được chứ?"
Khải Phong nhếch miệng cười: "Là do anh chấm, cũng là anh đặc cách cho em qua trụ sở chính nhận đào tạo!"
Trọng Hải không nén được ngạc nhiên, đôi con ngươi mở to, không dám tin vào điều mình vừa nghe.
Là anh ấy sao? Thật không thể tin được.
"Không cần quá đỗi ngạc nhiên như vậy!" Khải Phong cười.
"Sau này khi em qua trụ sở chính, sẽ còn nhiều thứ bất ngờ hơn.
Hoặc có thể không bao lâu nữa.." Nói đến đây anh lập lờ không nói một cách rõ ràng.
"Thật như vậy?" Trọng Hải vẫn còn trong sự bàng hoàng.
"Uhm!" Khải Phong gật đầu.
"Anh sẽ sớm báo về bên trụ sở.
Vậy có muốn đi hay không?"
Trọng Hải cất giọng ảm đạm: "Dĩ nhiên là em muốn.
Nhưng là trước khi chị em yên bề gia thất, được sống cuộc sống chị ấy muốn, em tạm thời vẫn không cách nào bỏ mặc chị ấy được.
Thôi thì cứ như bây giờ cũng tốt.
Ở cạnh chị ấy, quan tâm đến chị ấy thêm một chút.
Cho dù chị ấy cứ sống như vậy đi chăng nữa, chị ấy vẫn còn có gia đình là chỗ dựa".
Khải Phong gật đầu.
Cậu em trai này của cô đúng là rất yêu thương cô, cũng quan tâm đến cô nhất.
Lại có thể hi sinh mơ ước của mình cho cô, anh há lại không chiếu cố đến cậu em vợ tương lai này nhiều hơn một chút.
"Anh có thể đảm bảo với em, anh sẽ yêu thương chị của em hết mực, sẽ mang đến cho cô ấy cuộc sống tốt nhất mà cô ấy đáng được hưởng, tất nhiên sẽ không để cô ấy chịu thêm bất cứ thương tổn nào dù chỉ nhỏ nhất.
Em cứ yên tâm đi nhận đào tạo, hoàn thành ước mơ của mình.
Hơn nữa sau này cô ấy dĩ nhiên sẽ ở Mỹ cùng anh, em ở bên đó vẫn có thể chiếu cố cho chị em không phải sao? Còn nếu chưa yên tâm thì em ở nhà của anh luôn, anh chỉ ở đó có một mình mà thôi, ba mẹ anh ở nơi khác!"
"Thật sự?" Trọng Hải mắt mở to, thật sự tốt như vậy hay sao?
"Dĩ nhiên.
Nhà bác Thu Ngọc, anh Trí Đức của em cũng gần chỗ anh ở, có thể thường xuyên qua lại.
Vì nhà gần như vậy nên anh mới có cơ hội gặp chị của em.
Không tin em có thể hỏi anh Trí Đức!"
Lần này Trọng Hải không còn lưỡng lự nữa, gật