Ba người đàn ông rất ăn ý nhìn nhau, dường như đã hiểu ra sự tình khác thường trong đó, nhưng cũng không nói gì thêm, lẳng lặng trở về chỗ ngồi ban nãy.
Trọng Hải cầm tấm thẻ trong tay mà lòng nặng trĩu.
Tuy không rành lắm về các loại thẻ visa, nhưng là tấm thẻ cao cấp nhất của HSBC anh dĩ nhiên biết.
Haizzz..
Trọng Hải khẽ thở dài, xong lại lắc đầu.
Có lẽ chị còn chưa biết anh ấy có tài lực thế nào đi.
Nhưng vậy cũng tốt, sau này làm vợ anh ấy rồi, cũng không cần phải lo nghĩ gì nữa!
Trọng Khang nhìn Trọng Hải, thấy cậu ta thở dài, không khỏi thắc mắc: "Sao thế? Lúc nãy hăng hái lắm mà!"
Trọng Hải lắc đầu, sau đó lại cười gian xảo: "À, em đang muốn biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền!"
"Oh!" Trọng Khang bật cười.
"Em cũng biết nói câu này! Anh còn tưởng chú út nhà anh không biết xài tiền chứ?"
"Anh hai à, không cần nói khó nghe như vậy!"
Gia Huy cũng nhoẻn miệng cười trước cuộc đàm thoại của hai anh em.
Sau cũng lên tiếng: "Anh hai, cậu ta cũng khá đấy chứ! Nghe nói còn hơn em một tuổi hả? Chậc, hèn chi vợ em khen mãi không dứt!"
"Uhm!" Trọng Khang rót cho mình ly trà, lên tiếng.
"Cậu ta đối với con Bé cũng rất tốt, rất có tâm!"
"Anh ấy là cực kỳ xuất sắc đó! Hôm nay em mới biết.
Thật sự không ngờ!" Trọng Hải thêm lời.
"Nói anh nghe một chút!" Gia Huy không nén được tò mò, thật sự muốn biết thêm về cậu ta.
"Hai anh không biết nhiều về công việc của em nên em cũng không biết phải nói thế nào.
Đại khái là, nếu đem so sánh với anh Trí Đức, chỉ có hơn chứ không kém.
Mà anh Trí Đức như thế nào, anh em mình đều rõ ràng cả.
Anh thử nói xem, một người muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, anh em mình a, thua xa!"
"Lần đầu tiên thấy em tán thưởng một người đến vậy".
Gia Huy cũng trầm trồ.
Một người xuất sắc như vậy thật không dễ tìm.
Mà cậu ta còn vô cùng yêu thương cô em vợ này của anh, anh còn cầu gì hơn.
Nếu như để lỡ mất người anh em cột chèo này, anh cũng thấy vô cùng tiếc.
Chỉ mong con Bé có thể có cách nhìn khác về tình yêu, chịu đón nhận phần tình cảm này, thì hạnh phúc sau này của nó, sẽ thật sự viên mãn rồi.
"Em đây chỉ đang nói sự thật.
Đầu óc của anh ta, em chỉ có thể hình dung bằng ba từ: Không phải người!" Trọng Hải vừa lắc đầu, vừa gật đầu, cố tìm từ ngữ thích hợp để nói.
"Còn cái tên đáng chém trăm mảnh kia, không đáng xách dép chạy theo anh ấy!"
"Không cần nhắc đến cái tên kia!" Trọng Khang tỏ ra không vui.
"Em biết.
Em chỉ là so sánh một chút mà thôi".
Nhớ ra một chuyện vui, Trọng Hải thêm lời: "Nói đến hắn ta.
Ha ha..
Anh ta sắp tới a, em nghĩ sẽ vô cùng thê thảm!"
"Hử?" Trọng Khang ngạc nhiên hỏi.
"Có nhớ lúc trước em nói gặp lại hắn ta ở công ty em hay không?"
"Uhm!" Trọng Khang gật đầu.
"Vậy thì sao?"
"Hắn là người phụ trách hợp đồng quý mới của công ty hắn.
Em nghe nói, sau khi về nước, hắn ta là lần đầu tiên đảm trách dự án lớn.
Mà hai ngày trước, không hiểu vì sao công ty em bỗng dưng hủy bỏ hợp đồng, mà cái hợp đồng đó đã thỏa thuận xong xuôi, chỉ còn chờ ký tên nữa là có hiệu lực.
Khi em nhận được tin, em vui đến cười không ngậm miệng nổi".
"Công ty em hủy hợp đồng thì có liên quan trực tiếp gì đến hắn chứ? Cùng lắm cũng chỉ khiển trách một chút mà thôi".
Trọng Hải giải thích: "Nếu chỉ đơn thuần như vậy thì em nói làm gì.
Vấn đề nằm ở chỗ, hắn ta là người phụ trách nội dung hợp đồng.
Vì vậy nếu bị hủy, không những ảnh hưởng đến công ty, mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến hắn".
Gia Huy ở một bên cũng tò mò: "Nói rõ một chút anh nghe xem".
"Là thế này".
Trọng Hải tiếp tục: "Hắn mới về nước không lâu, ba hắn đề bạt hắn vào chức tổng giám phòng kế hoạch, trước mắt là thẩm định năng lực làm việc của hắn, làm tiền đề cho việc hắn kế thừa ba hắn sau này.
Anh nói thử xem, nếu như một hợp đồng quan trọng đầu tiên hắn bắt tay vào làm mà để xảy ra sự việc hệ trọng như vậy, hắn ta còn có thể ngồi vững ở vị trí đó nữa hay không? Quan trọng là hợp đồng quý mới với công ty em hình như tương đối lớn, nếu như bị hủy, đồng nghĩa với việc không thể sản xuất.
Công ty hắn ta chủ yếu là mua công nghệ phục vụ sản xuất.
Nếu như không có công nghệ của công ty em, thì làm sao sản xuất.
Không thể cung ứng cho thị trường cùng đối tác, tổn thất về sản lượng tiêu thụ không nói, việc đền bù hợp đồng cho đối tác là con số khổng lồ.
Cho nên mới nói, hắn không những phải chịu trách nhiệm, mà công ty của nhà hắn cũng sẽ điêu đứng.
Có qua nổi hay không, còn tùy thuộc vào nhân đức của hắn.
Nhưng mà, nói đến nhân đức, em e là hắn không có rồi!"
Nói dứt lời, Trọng Hải cười đến toác miệng.
Đáng đời hắn, đúng là ông trời có mắt.
Hắn cùng gia đình hắn đáng bị lãnh quả báo như vậy!
Trọng Khang và Gia Huy cùng trợn mắt nhìn nhau.
Không ngờ cũng có ngày này.
Tuy đến hiện tại hắn mới chịu quả báo, nhưng là vẫn chưa muộn.
"Cuối cùng cũng đợi được ngày này!" Trọng Khang nhếch miệng cười.
"Đúng vậy!" Gia Huy cũng gật