Từng bước tiến lại gần nơi cô đang đứng, đôi cánh tay rắn chắc vòng qua chiếc eo thon nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cảm giác chân thật khiến anh cảm thấy an lòng.
Cô hơi giật mình một chút bởi hành động của người đàn ông phía sau, nhưng cũng rất nhanh lấy lại cảm xúc bình thường.
Cô từ từ lấy lại nhịp thở, đứng thẳng người cảm thụ sự ấm áp từ người đàn ông kia.
"Xem xong rồi?" Cô lên tiếng.
"Uhm!"
Anh khẽ gật đầu.
Nhưng trên thực tế, anh vẫn là chưa có xem hết, mà đã sao chép toàn bộ dữ liệu trên máy tính của cô vào điện thoại của mình, từ từ xem sau.
Nếu như có thêm hình khác nữa, đối với anh là vô cùng tốt.
Dẫu biết rằng hành động này quá không đứng đắn, chưa được sự đồng ý của cô mà đã tự tiện quyết định.
Nhưng là, anh chỉ đơn thuần muốn biết thêm nhiều về cô mà thôi, chứ không hề có ý nghĩ gì khác.
Không nghe cô nói thêm điều gì, vòng tay ôm cô khẽ siết chặt một chút, cất giọng trầm trầm: "Anh đã toàn bộ!"
Người con gái trong lòng thoáng sửng sốt vài giây, rồi cũng không phản ứng gì thêm.
Anh lại lên tiếng: "Không hỏi vì sao anh lại được à?"
Cô nhẹ lắc đầu: "Chỉ vài thủ thuật đơn giản mà thôi, cũng không có gì khó!"
Khải Phong ngạc nhiên, miệng khẽ nhếch lên.
Xem ra thật đúng như Trọng Hải đã nói, cô am hiểu rất nhiều thứ chứ không phải chỉ biết sơ sài.
IQ của cô, có lẽ là rất cao, không mấy người có thể sánh bằng.
"Không giận anh sao?"
"Vì sao lại phải giận?" Cô hỏi ngược lại.
"Vì..
Chưa hỏi ý em mà anh đã tự ý sử dụng".
"Chỉ là vài tấm hình mà thôi.
Không cần quan trọng hóa như vậy".
Anh lưỡng lự vài giây rồi lại nói tiếp: "Nhưng là anh đã sao chép toàn bộ dữ liệu trong đó!"
Nghe câu nói này, cô không còn bình tĩnh như lúc trước được nữa, liền quay người lại đối diện với anh.
Mà anh, cười như không cười đối mặt với cô, không một chút gợn sóng, càng không có chút biểu thị bản thân đang hối lỗi cả.
"Có gì đặc biệt không thể để người khác biết?" Anh lên tiếng hỏi.
Cô nhíu mày một chút, có lẽ là đang suy nghĩ một chút về câu hỏi của anh.
Liền sau đó cũng trở về trạng thái bình thường, đôi mày lá liễu cũng nhẹ nhàng giãn ra, cất giọng lạnh nhạt: "Cũng không có gì quá đặc biệt.
Chỉ là không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã sao lưu toàn bộ!"
Ngừng vài giây cân nhắc, cô mỉm cười nói tiếp: "Em quên mất anh làm nghề gì.
Uhm! Xem rồi cũng tốt!"
Dứt lời, cô quay lưng lại, đưa mắt nhìn về khoảng không ngoài kia, trong lòng nhộn nhạo, mang vài phần bối rối.
Bởi trong chiếc laptop kia có vài tệp cô đã ẩn đi kèm theo mật mã, nhưng đối với anh, bẻ khóa không có gì là khó cả.
Đến khi anh xem rồi, có lẽ cũng đã đến lúc cô và anh phải đối mặt nhau.
Mặc dù đó là điều sớm muộn!
Nhìn nét mặt ảm đạm mang vài phần bi thương của cô, anh bất chợt cảm thấy bản thân có bao nhiêu ngu ngốc.
Lại vô tình khiến cho cô tổn thương rồi có phải hay không?
Vòng tay ôm lấy cô một lần nữa, anh cất giọng: "Thực xin lỗi! Anh chỉ lưu giữ hình của chúng ta, còn lại sẽ xóa hết!"
"Không cần!" Cô lắc đầu.
"Thật sự không có gì quan trọng cả.
Anh không cần áy náy.
Em cũng không có giận anh!"
"Lần sau sẽ không như vậy!" Anh nỉ non bên tai cô.
"Vậy nói anh nghe một chút cảm nhận của em!"
"Cảm nhận của em? Về việc gì chứ?" Cô thắc mắc.
"Về lần chụp hình ở Mỹ".
Cô khẽ nhíu mày, nhưng người đàn ông ở phía sau lưng cô thì không thể nhìn thấy.
Ánh mắt cô nhìn xa xăm về phía trước, không có tiêu cự.
Chính là, trong lòng có chút gì đó bất an không rõ.
Nên ngoài im lặng, cô vẫn là im lặng mà thôi.
Thấy cô không nói điều gì, anh cũng không cố chấp hỏi, tự mình nói ra hết thảy: "Có phải khi đó em là bất đắc dĩ đúng hay không? Còn có điều gì mà anh không biết?"
Im lặng chờ đợi biểu hiện của cô nhưng chẳng nhận được sự hồi đáp nào.
Anh nói tiếp: "Ngày cuối cùng gặp nhau, em lại bỗng nhiên thay đổi thật nhiều đối với anh, khiến anh thụ sủng nhược kinh, ngỡ rằng em đã chấp nhận anh.
Nhưng là anh chỉ đi mấy ngày, em bỗng nhiên biến mất, để lại cho anh bức thư kia, khiến cho anh thật khổ sở có biết hay không?"
"Khải Phong, em!"
Cô lên tiếng muốn nói điều gì đó nhưng anh lại nhanh chóng ngắt lời: "Anh hiểu, em không cần nói gì cả.
Anh chưa từng trách em.
Là do anh tự mình đa tình mà thôi.
Nhưng hiện tại rất tốt không phải sao? Anh lại được ở bên em! Chỉ cần em đừng rời anh đi nữa là được!"
Nghe những lời này, đáy mắt cô đã thoáng hơi sương.
Cô biết bản thân có bao nhiêu nhu nhược cùng ích kỷ, vậy mà người đàn ông kia lại chẳng hề trách gì cô,