Tại căn biệt thự tại phía tây thành phố, một người đàn ông ngoài ba mươi đang ngồi trên bàn làm việc xem tư liệu, dáng vẻ dường như khá chuyên chú.
Mày rậm thỉnh thoảng nhăn lại, cũng toát ra vẻ bực tức cố kiềm chế không dám bộc phát.
Có lẽ công việc không được thuận lợi lắm.
Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn cũng không có ngẩng đầu, tay vẫn lật đi lật lại đống giấy tờ hỗn độn trên bàn, chỉ thản nhiên cất giọng: "Vào đi!"
Người gõ cửa nghe được chỉ thị liền mở cửa tiến vào.
Đi đến trước bàn làm việc, kính cẩn thưa: "Cậu chủ, đã có kết quả điều tra".
Lúc này, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn người vừa lên tiếng, sau đó chuyển rời tầm mắt về phần tư liệu mà người nọ đang cầm trên tay, cất giọng trầm trầm: "Để đó đi!"
Người bước vào chính là thư ký riêng của hắn, năng lực làm việc cũng không tồi, chỉ mới chưa đầy năm ngày đã cho hắn kết quả.
"Cậu chủ còn gì phân phó không ạ?" Anh ta e dè hỏi.
Hắn ta vẫn không có ngẩng đầu, lên tiếng: "Được rồi, anh về nhà đi.
Cần gì tôi sẽ gọi".
"Vâng tôi biết rồi!"
Nói dứt lời, anh ta khẽ nghiêng người rồi rời khỏi.
Cậu chủ đã nói như vậy, anh ta còn nán lại làm gì.
Cánh cửa phòng làm việc vừa khép lại, hắn cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Cây bút cầm trên tay khẽ run rẩy rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống trên trang giấy.
Thân hình hắn trở nên vô lực đổ ầm xuống, nhắm mắt tựa đầu vào thành ghế, hai cánh tay buông thõng bất cần.
Hắn đã rời khỏi nơi này bốn năm.
Đến lúc hắn trở về, việc đầu tiên hắn làm là đi tìm cô.
Nhưng là, hắn không biết phải đối mặt với cô như thế nào, bởi hắn đã khiến cô tổn thương sâu sắc.
Phải, hắn đã trốn tránh, tự tìm cho mình một lý do có thể quên được cô.
Chính là, hắn yêu cô, hắn thật sự rất yêu cô.
Hắn không cách nào khống chế bản thân không nhớ đến cô.
Nhưng khi nhận ra cô đã lấy mất trái tim hắn, cũng chính là lúc hắn đã khiến cô tổn thương sâu sắc.
Bốn năm, hắn cho rằng ngần ấy thời gian, cô có lẽ cũng đã quên đi chuyện năm xưa, đã có thể nguôi ngoai sự căm hận đối với hắn, một lần nữa có thể tiếp nhận hắn, cô và hắn lại có thể tiếp tục sự dang dở trước đây, cùng hắn xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Người tính không bằng trời tính, sáu tháng trước hắn trở về tìm cô, ngày nào cũng đến trước nhà cô chờ đợi, thế nhưng lại chẳng hề thấy bóng dáng cô.
Đến lúc hắn không còn kiên nhẫn, cho người đi điều tra hành tung của cô, mới biết cô đã đi Mỹ.
Hắn cười tự giễu.
Hắn trở về thì cô lại đi.
Hắn đã muốn đi tìm cô nhưng là ba hắn không cho phép hắn lại làm chuyện điên rồ, mang một đống công việc chất lên đầu hắn, khiến hắn không còn hơi sức để cho cái ý niệm kia len lỏi trong đầu.
Hắn hết cách rồi, hắn thật sự bất lực.
Cho đến khi nhận được tin cô trở về, hắn vui mừng đến độ muốn lập tức đến tìm cô.
Nhưng hay tin cô mổ mắt phải ở nhà tĩnh dưỡng, hắn tạm tha cho cái ý niệm kia, tiếp tục chuyên tâm vào công việc, đợi một thời gian nữa sẽ lại tìm đến.
Vậy mà vài ngày trước, người của hắn báo cho hắn biết, bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông, khiến hắn máu nóng lên đầu, cộng thêm hợp đồng hắn hao tâm tổn trí suốt mấy tháng để củng cố địa vị của hắn, lại không rõ lý do bị hủy.
Hai sự việc cùng lúc xảy đến thật sự là làm cho hắn ăn ngủ không yên.
Một mặt hắn phải tìm đến công ty kia hỏi rõ lý do vì sao lại hủy hợp đồng khi mà đôi bên đã thống nhất mọi điều khoản.
Mặt khác hắn lại cho người điều tra về cô cùng người đàn ông kia, muốn xác định rõ ràng mối quan hệ giữa hai người họ.
Hắn không cam tâm, hắn sẽ không khuất phục, nhất định không thể đầu hàng.
Vị trí vốn thuộc về hắn, hắn phải ngồi thật vững.
Còn cô, người phụ nữ của hắn, hắn nhất định phải mang về, không thể chắp tay mang cô dâng cô cho kẻ khác.
Dù cô có hận hắn, hắn cũng nhất định khuông buông tha cho cô!
Qua một lúc, khi đã suy nghĩ thấu đáo, hắn ngồi thẳng dậy, cầm lấy phần tư liệu kia, mở ra.
Đập vào mắt hắn là tấm hình cô và người đàn ông kia ở cùng nhau, mà nụ cười trên gương mặt cô mới rạng rỡ làm sao!
Suốt khoảng thời gian cô và hắn ở bên nhau, cô chưa từng nở nụ cười như vậy với hắn.
Nụ cười kia như mũi dao đâm vào tim khiến hắn không ngừng rỉ máu.
Vì sao? Hắn tự hỏi vì sao? Vì sao cô đối với hắn lạnh lùng xa cách, mà với người đàn ông kia, cô lại gần gũi ấm áp như vậy?
Hình ảnh trước mắt khiến đôi mắt hắn bỏng rát.
Tấm hình trong tay theo đó mà bị một lực mạnh bạo vò nát không còn nhìn ra hình dạng.
Mà bên dưới tấm hình hắn đã vò nát là muôn vàn hình ảnh của cô và người đàn ông kia tươi cười thân mật.
Hắn tức tối quăng đi hết những tấm hình kia, đến khi chỉ còn lại một phần tư liệu được đóng ghim cẩn thận, hắn mới thôi không còn bực dọc.
Cầm lấy sấp giấy kia, hắn bắt đầu chuyên tâm xem xét.
Ngày tháng cùng những chuyện xảy đến với cô đều được ghi tường tận chi tiết.
Cô làm gì, đi những nơi nào, tiếp xúc với ai..
Mọi hành tung của cô đều được ghi lại tỉ mỉ.
Điều khiến hắn không ngờ đến là việc cô đi Mỹ lại ảnh hưởng lớn