Giọng nói của cô đã không còn run rẩy nữa, thay vào đó là sự bình tĩnh cùng kiên định chưa từng có.
Có lẽ cô cũng đã suy nghĩ kỹ lưỡng, cũng đã chuẩn bị tinh thần đối mặt.
Như vậy thì, anh chỉ có thể cùng cô đối mặt mà thôi.
"Được.
Nếu như không còn kiên trì được nữa thì không nên miễn cưỡng.
Dù có thế nào cũng còn có anh ở đây.
Không cần làm khổ chính mình được không?"
Cô không nói gì, cũng không gật đầu, đưa mắt nhìn về mặt biển đen kịt ngoài kia, tựa như quá khứ tăm tối của cô vậy.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chuyện kia lại hiện lên rõ ràng.
"Cách ngày đính hôn không còn xa, một người phụ nữ đến tìm em.
Khi đó em vô cùng bối rối, bởi vì cô ấy cố tình tìm đến vì hắn ta.
Khi đó trông cô ấy vô cùng tiều tụy, em cũng không đành lòng, nên đã gặp cô ấy.
Cô ấy là nhân viên làm cùng công ty của hắn, hai người đã quen nhau hơn ba năm.
Mà em, giống như người thứ ba xen giữa hai người họ vậy.
Cô ấy cầu xin em trả hắn về cho cô ấy, bởi vì cô ấy rất yêu hắn, hơn nữa đã có thai được ba tháng.
Lúc ấy em cũng không tin, nhưng là kết quả khám thai ở trước mặt, em không muốn tin cũng phải tin.
Cô ấy còn nói rằng, ngoài em cùng cô ấy, hắn ta còn có rất nhiều người phụ nữ khác.
Cô ấy nói cô ấy biết, nhưng vì quá yêu hắn, cô ấy cũng không có để ý, bởi vì hắn nói hắn yêu cô ấy.
Nhưng khi hắn nói hắn muốn kết hôn với em, cô ấy mới liều mình tìm đến.
Em cảm thấy bản thân thực ngu xuẩn, lại vô cùng nực cười.
Rõ ràng bản thân không yêu hắn ta nhưng lại có thể ở bên hắn chừng ấy thời gian, lại còn đồng ý chuyện hôn sự.
Kết quả bị hắn phản bội!"
Cô cười đầy ưu thương cùng chua chát: "Phản bội sao? Không thể nói là phản bội được, bởi vì ngay từ đầu hắn đã lừa dối, hắn không phải chỉ có mình em.
Sau khi biết rõ về con người hắn, em đã nói chia tay nhưng hắn không chấp nhận.
Chuyện ầm ĩ lên nên gia đình em ai cũng biết, ngay lập tức muốn hủy hôn.
Hắn cùng ba mẹ hắn đến xin cho hắn, nhưng là không ai có thể chấp nhận như vậy được, huống chi người phụ nữ kia lại đang mang thai con của hắn.
Sau khi em nói chia tay được vài ngày, hắn ta lại tìm đến muốn cùng em nói chuyện.
Nhìn nét tiều tụy của hắn em cũng không nỡ, nên định sẽ cùng nhau nói rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng là hắn ta!"
Giọng nói của cô lúc này chợt trở nên run rẩy, không giống như sự bình tĩnh trước đó.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố lấy lại sự kiên cường, nói tiếp câu dang dở.
"Hắn ta lại có thể bỏ thuốc vào trong ly nước, khiến em hôn mê.
Đến khi em mở mắt ra thì đã nằm trên giường, trong phòng của hắn, tay chân bị trói chặt không thể động đậy.
Còn hắn ta thì dường như đã uống rượu, em có cảm giác hắn như một người khác vậy, sợ hãi vô cùng.
Hắn cứ một câu lại một câu nói yêu em, cần em, không thể sống thiếu em.
Hắn như một người điên không thể kiểm soát chính mình.
Hắn cầm trên tay một viên thuốc gì đó, sau đó cười vô cùng ghê tởm.
Em ngoài sợ hãi cũng chỉ là sợ hãi.
Bởi vì câu hắn nói ra thực sự quá ghê tởm.
Hắn nói rằng, sau khi em uống viên thuốc này rồi, bản chất nguyên thủy của con người sẽ lộ ra, em lúc ấy sẽ phải cầu xin hắn.."
Cô lại nhắm mắt lại, nuốt sự nghẹn ngào xuống, tiếp tục nói:
"Hắn đặt máy quay trước mặt em, sau đó từ từ tiến lại ép em phải nuốt viên thuốc đó.
Em dĩ nhiên biết đó là gì, ra sức kháng cự nhưng chỉ là công cốc.
Tay chân bị trói, cộng thêm sức lực của hắn, em không thể phản kháng.
Sau khi nuốt viên thuốc đó, em đã không còn biết những chuyện xảy ra sau đó.
Đến khi tỉnh lại lần nữa thì trên người đã không còn mảnh vải che thân, toàn thân đau đớn tột cùng.
Còn hắn ta, ngồi cách đó không xa vẫn đang cầm chai rượu mà uống.
Thấy em đã tỉnh, hắn ta nhìn em cười hả hê, lại không quên hỏi em về những chuyện vừa xảy ra.
Mặc em có khóc thế nào, kêu gào thế nào hắn vẫn không chịu buông tha!"
Cô đã muốn đứng không vững nữa rồi, toàn thân đã không còn chút sức lực có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, thế nhưng, trên mặt lại là sự lạnh lùng, cũng không có bất cứ dấu vết của nước mắt.
Cô là uất hận đến nỗi không thể khóc được nữa rồi chăng?
Người đàn ông phía sau ôm cô càng chặt hơn, tựa như muốn cho cô biết, cô không chỉ có một mình, cô còn có anh, anh mãi mãi che chở cho cô, sẽ không bỏ rơi cô.
Nghe cô nói đến đây, dĩ nhiên anh không thể nào không có chút cảm giác.
Nhưng vì muốn cho cô một chỗ dựa cùng sự tin tưởng, anh tạm thời chỉ có thể đè nén cảm xúc xuống.
Sự tức giận cùng phẫn nộ của hiện tại, anh sẽ từng chút từng chút một bộc phát, nhưng không thể ở trước mặt cô.
Tất cả sẽ trút lên trên người đàn ông kia, khiến hắn phải sống không bằng chết.
"Sau đó hắn mở ti vi, hình ảnh hiện lên trên đó chính là thứ mà trên đời này em không bao giờ quên.
Hắn, tên súc