Sau khi đã khóc đủ, cô rời khỏi vòng tay của anh, đưa tay lên lau những giọt nước mắt còn sót lại trên gò má.
Từ ngày quen biết anh, cô dường như rất đa sầu đa cảm, khó có thể khống chế tâm trạng của bản thân.
Vui cũng khóc, buồn cũng khóc.
Tuyến lệ của cô dường như đã muốn hỏng thật rồi!
"Có phải rất xấu hay không?" Cô vừa cười vừa nói.
Anh nhéo cái mũi của cô, cất giọng cưng chiều: "Thật xấu, sao lại cứ thích khóc như vậy?"
Cô sụt sùi: "Chỉ tại anh!" Kèm theo là những cái nắm tay đấm vào ngực chỉ có thể đủ gãi ngứa, nhưng lại khiến cho anh nhộn nhạo cả lên.
Nắm lấy bàn tay đang làm loạn, anh mỉm cười cất giọng: "Phải, phải! Là do anh không tốt!"
Nhanh như chớp, khi mà cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa, anh cầm lấy bàn tay cô, xỏ chiếc nhẫn vào ngón vô danh trên bàn tay trái, sau đó nắm lấy thật chặt, tuyên bố quyền sở hữu.
"Anh!" Cô giận lẫy.
"Sao lại bá đạo như vậy? Em còn chưa có đồng ý!"
"Đã đeo vào rồi thì xem như đã đồng ý.
Không được gỡ ra có biết không?"
Anh nắm chặt tay cô không cho buông.
Đã ở trên tay cô rồi, anh há lại dễ dàng bỏ qua hay sao? Không có khả năng!
"Anh! Thật bá đạo!" Cô ra vẻ không hài lòng nhưng miệng vẫn mỉm cười.
"Chỉ với em mà thôi!"
Anh điểm nhẹ lên mũi cô.
Sau đó đỡ cô đứng dậy, lên tiếng: "Được rồi.
Về khách sạn thôi.
Ở đây lâu sẽ cảm lạnh".
"Dạ!" Cô gật đầu.
Hai bàn tay vẫn lồng vào nhau, anh vẫn giữ chặt lấy chưa từng rời.
Cảm giác này thật tốt.
Trong lòng anh thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc báo cho mẫu thân đại nhân tin tức trọng đại này để người mau chóng sắp xếp về Việt Nam một chuyến bàn bạc hôn sự.
Anh đã gấp đến độ chỉ muốn ngay lập tức kết hôn, để cô không còn cơ hội đổi ý nữa.
Trở về khách sạn, anh đi đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng, sau đó cùng cô bước vào thang máy.
Thang máy đi thẳng lên tầng bảy mà cô vẫn không hay, chính là không có để ý.
Đến khi đứng trước cửa, nhìn số phòng ghi trên đó, cô mới quay sang hỏi người bên cạnh.
"Khải Phong, sao lại lên đây? Phải ở tầng năm chứ?"
Anh mỉm cười trả lời: "Đã chuyển lên trên này cả rồi!"
"Chuyển? Lúc chiều vẫn còn ở dưới mà!" Cô vẫn thắc mắc.
"Anh nói họ chuyển lên".
"Vì sao?"
"Không phải vào sẽ biết hay sao?"
Không để cô tiếp tục truy vấn, anh liền tra thẻ vào khóa.
Sau đó kéo cô vào trong, đẩy cô tiến đến phía trước, khóe miệng lại khẽ nhếch lên bởi cảnh tượng trước mắt.
Đây cũng là tác phẩm của anh.
Nhân viên khách sạn quả nhiên cũng rất có năng lực, ý tưởng của anh cũng được họ làm ra khá tốt.
Trước mắt cô là một khung cảnh phải nói là vô cùng lãng mạn.
Những trái bong bóng hình trái tim màu hồng bay lượn khắp gian phòng, nến điện được thắp sáng khắp mọi nơi, hoa tươi rực rỡ, bên dưới nền nhà là những cánh hoa đủ sắc màu vương vãi, khiến cả căn phòng tràn ngập hương hoa tươi mát.
Tâm trạng chỉ vừa mới bình ổn không lâu, đến lúc này lại bắt đầu dâng lên xúc cảm.
Cô đứng lặng tại chỗ, không biết nên bước tiếp hay quay lại với người đàn ông đang ở phía sau.
Nhìn thấy vẻ ngỡ ngàng của cô, anh bước đến giữ bả vai cô, nói nhỏ bên tai: "Vì sao không bước tới?"
"Khải Phong!" Cô cất giọng nghẹn ngào.
Chính là không biết phải nói gì lúc này.
"Anh muốn em bước tới, đi về cánh cửa kia!"
Giọng nói tựa như thôi miên, cô bước đi trên những cánh hoa, tựa như đang bước lên tấm thảm đỏ, tiến tới vị trí danh giá được mọi người ngưỡng mộ.
Tay phải giữ lấy nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là chiếc giường lớn trải tấm ga màu trắng, nhưng lại được phủ kín bằng những cánh hoa hồng đỏ rực, mà chính giữa chiếc giường là đôi thiên nga được xếp bằng khăn lụa màu trắng.
Trên trần nhà là những trái bong bóng cũng là màu đỏ đang bay lơ lửng.
Diễm Linh cảm thán trong lòng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ này.
Chẳng lẽ đây được gọi là phòng tân hôn sao? Nhưng là, cô và anh..
Cô khẽ gọi người đàn ông kia: "Khải Phong!"
"Có đẹp hay không?" Anh mỉm cười hỏi.
"Đẹp, nhưng là!" Cô ngập ngừng, không biết phải mở miệng nói thế nào.
"Thời gian gấp rút, anh chỉ có thể làm được thế này mà thôi! Sau này sẽ bù lại cho em, được không?"
"Chúng ta còn chưa có kết hôn!"
"Em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, tức là chúng ta đã kết hôn.
Chỉ còn thiếu một tờ giấy cùng một hôn lễ không phải sao?"
Anh vòng tay ôm lấy cô, nói tiếp: "Anh thật sự muốn nhanh một chút liền tổ chức hôn lễ, nhưng là anh còn phải xin phép ba mẹ em nữa, sẽ thật lâu.
Anh thật sự chờ đợi không nổi có biết không?"
Khẽ nới lỏng vòng tay ra, anh xoay người cô lại hòng đối mặt với mình.
Anh nhìn cô âu yếm, cất giọng dịu dàng: "Nói cho anh biết, khi nào đồng ý cùng anh tổ chức hôn lễ?"
"Khải Phong!" Cô nhíu mày nhìn anh.
"Sự việc quá đột ngột, em thật sự chưa chuẩn bị tâm lý!"
"Vậy thì..
đính hôn trước có được không?"
Cô im lặng, mày khẽ nhíu lại, suy nghĩ sâu xa.
Chính là đang cân