Xe chạy không quá 30 phút đã nhìn thấy tòa nhà SLC.
Thấy vẫn còn dư ra mười phút mới đến 10 giờ, Khải Phong yêu cầu xe đỗ cách công ty một đoạn, anh có chuyện cần nói.
Xe vừa dừng lại, Khải Phong liền lên tiếng: "JK, tài liệu tôi cần đã có hay chưa?"
JK gật gù chỉ vào chiếc iPad: "Đã xong, đều lưu giữ ở đây".
"Tốt!" Quay sang Thomas, anh hỏi: "Thomas, đã chọn ra người thích hợp hay chưa?"
Thomas gật đầu: "Có điều, tôi đang phân vân giữa hai người, một là nhân viên của chi nhánh, hai là người ở trụ sở.
Tôi cần xem biểu hiện của họ rồi mới quyết định được.
Nhưng tôi hiện nghiêng về người bên trụ sở hơn".
"Uhm.
Việc này cũng không gấp.
Từ từ chọn cũng được.
Laptop cùng iPad mới sản xuất đã mang về kho hay chưa?"
"Đã nhập kho.
Tùy thời đều có thể sử dụng".
"Vậy tốt rồi.
Việc còn lại, sau khi đến công ty tôi sẽ phân phó.
Thân phận của tôi, vẫn như cũ không công khai.
Chỉ cần nói tôi là người chịu trách nhiệm cao nhất là được."
"Ok!"
Mọi người đều đồng thanh đáp.
Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, Khải Phong nói tiếp: "Những người kia đã đến hay chưa?"
"Đã đợi ở cổng công ty được một lúc rồi".
Thomas trả lời.
Khải Phong gật đầu, vô cùng hài lòng với sự sắp xếp này.
Anh lên tiếng: "Vậy đi thôi".
Xe dừng lại trước cổng chi nhánh SLC.
Nơi đây chỉ cao tầm mười tầng, so với trụ sở ở Mỹ chỉ bằng một phần năm diện tích, nhưng ở Việt Nam thì tương đối lớn.
Hiếm có công ty nào ở Việt Nam có một tòa nhà độc lập, đa số chỉ gồm vài tầng của một tòa lớn mà thôi.
Cho nên tên tuổi SLC ở Việt Nam cũng không phải dạng tầm thường.
Một đoàn người comple chỉnh tề đồng loạt xuất hiện ở đại sảnh công ty khiến đội ngũ lễ tân không biết phải tiếp đãi như thế nào.
Một cô lễ tân có vẻ như chức cao nhất trong hàng ngũ lễ tân mạnh dạn đi đến trước đoàn người, cất giọng tiếng anh non nớt.
"Xin chào, các vị cần giúp gì không ạ?"
Cũng may cô ta còn biết nhìn người mà bắt chuyện, toàn người tây thế kia mà.
Nếu chẳng may nói tiếng bản địa, cô ta sẽ ngay tức khắc phải cuốn gói rời khỏi rồi.
Thomas mặt không chút biểu cảm lên tiếng: "Gọi cho giám đốc điều hành, ngay lập tức trình diện.
Cứ nói tôi là Thomas Jowett từ tổng bộ SLC ở Mỹ".
Nhìn nét mặt lạnh băng cùng giọng nói lạnh lẽo của người vừa xưng là Thomas Jowett, cô lễ tân cũng không dám hai lời, lập tức trở lại bàn trực gọi điện thoại lên tầng cao nhất.
Ngay lúc cô lễ tân vừa rời đi, đám người Thomas liền tiến đến ghế sofa tiếp khách gần đó.
Cả đoàn gần hai mươi người toàn cư dân nước ngoài comple chỉnh tề tụ lại một chỗ khiến cả công ty nhộn nhạo cả lên.
Mà cái người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm đeo chiếc kính mát màu trà không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng vẫn toát lên khí chất hơn người lại khiến cả một đám nhân viên bất luận trai gái, già trẻ đều phải xầm xì bàn tán.
Khóe miệng người đàn ông mang kính màu trà khẽ nhếch lên, chính là nghe rõ ràng họ đang nói gì, và dĩ nhiên là hiểu toàn bộ.
Trí Đức cũng vinh dự được ngồi cùng với người kia, nghe đám nhân viên khen ngợi anh ta, trong lòng cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán.
Chính là, phụ nữ Việt Nam sao lại mê trai đến sỗ sàng như vậy đây.
Chỉ có em gái anh, nhìn thấy cậu ta lại muốn xa cách.
Haizzz..
Đúng là mỗi người mỗi tính mà.
Chưa đầy năm phút, một người đàn ông trung niên tầm trên dưới bốn mươi mồ hôi nhễ nhại chạy xồng xộc đến sofa tiếp khách.
Hắn nhìn một đoàn người trước mặt mà sững sờ, vội vàng quệt mồ hôi trên trán, đi đến trước mặt Thomas kính cẩn chào.
"Ngài Thomas, đến sao không thông báo để chúng tôi tiếp đón? Thất lễ rồi!"
"Không cần!"
Thomas đứng dậy lên tiếng.
Sau đó đi đến trước mặt vị giám đốc điều hành chi nhánh, ra lệnh: "Thông báo cho tất cả các phòng ban, trong vòng mười phút, toàn bộ đều phải có mặt ở đại sảnh.
Nhân viên nào vắng mặt không có lý do, lập tức khai trừ".
Viên giám đốc mắt trợn tròn, vâng dạ gật đầu.
Liền sau đó hớt hải chạy đến bàn lễ tân gọi điện thoại đến phòng trực, thông báo qua loa phát thanh.
Thời gian chỉ có mười phút, ông ta chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Mười phút trôi qua, nhân viên các phòng ban vẫn chưa thể vào quy củ khiến người đàn ông đeo kính màu trà khẽ nhíu mày.
Mười phút mà Thomas đưa ra đã là quá nhiều.
Tác phong như vậy, thật sự khiến anh không hài lòng, nhất định phải chỉnh đốn.
Cả đại sảnh chật kín người, ai nấy đều nhao nhao cả lên vô cùng ồn ào mất trật tự.
Điều này cũng không có gì khó giải thích, bởi vì, đây là lần đầu tiên toàn bộ nhân viên công ty bị điều động có mặt tại đại sảnh, hơn nữa lại không báo trước.
Cho nên ai nấy đều bàn tán lý do vì sao, cũng là lẽ thường.
Thomas cũng không nhịn được đi đến trước mặt đoàn nhân viên hét lớn: "Im lặng!"
Giọng Anh ngữ đanh thép vang lên, cũng không cần dùng đến loa phóng thanh, trong tíc tắc đều khiến cả đại sảnh im thin thít.
Hơn bảy trăm nhân viên đều lặng yên không một tiếng động.
Phòng kỹ thuật được ưu tiên đứng