Sau khi nghe Trọng Hải nói ra con số chính xác, Khải Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, bắn ánh mắt sắc lạnh về phía người được gọi là giám đốc phòng hành chính.
Mà hắn ta, sau khi nghe Trọng Hải nói, liền run lẩy bẩy, mồ hôi đã muốn thấm ướt phần lưng áo, thế nhưng toàn thân hắn lại cảm thấy vô cùng ớn lạnh.
Bởi vì hắn biết, hắn đã phạm phải tội gì.
Khải Phong cũng không nói gì đến hắn, nhìn vào bảng lương trước mặt, tiếp tục cất giọng: "Nguyễn Thế Quân".
Người tên Nguyễn Thế Quân nghe gọi tên lập tức đứng dậy: "Là tôi!"
"Lương của anh?" Khải Phong hỏi.
Cậu ta lục tục kiểm tra điện thoại, sau đó trả lời: "Ba mươi triệu bảy trăm năm mươi chín nghìn sáu trăm ba mươi bảy Việt Nam đồng".
Khải Phong gật đầu, khoát tay ý bảo đã xong việc của cậu ta.
Nhẹ nhàng dựa lưng vào thành ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Qua một lúc mới lên tiếng: "Anh có giải thích gì hay không?"
Hắn ngây như phỗng đứng tại chỗ, không biết phải phân bua như thế nào.
Chính là nói ra cũng chết, nói sai sự thật cũng chết, hắn thà im lặng cam chịu trừng phạt.
Thấy hắn vẫn không chịu nói câu nào, Thomas cũng chỉ biết lắc đầu.
Hắn ta phải biết rằng, William đã cho giải thích có nghĩa là cậu ta đã cho cơ hội, vậy mà hắn không chịu nắm bắt cơ hội hiếm hoi này, anh cũng không còn cách cứu hắn.
Hắn chính là ngồi chờ ăn cơm tù đi.
"Anh đi xuống đi".
Thomas không cảm xúc lên tiếng.
Cùng lúc đó, Trọng Hải trong lòng tràn ngập nghi vấn, quay sang hỏi người bên cạnh: "Thomas, chuyện này là sao vậy?"
Thomas mỉm cười trả lời: "Tiền lương em nhận được không khớp với trong bảng lương mà bọn anh nhận được".
"Em không hiểu? Vì sao không khớp?" Trọng Hải thắc mắc.
"Trong bảng lương là một con số cao hơn nhiều số với mức lương thực tế em nhận được.
Như vậy đã hiểu vì sao cậu ta lại tức giận hay chưa?"
Trọng Hải gật gù: "Mấy ngày trước anh ấy cũng hỏi em về vấn đề này, lúc đó anh ấy cũng cho rằng thấp.
Bây giờ thì em hiểu rồi".
"Uhm.
Những công ty khác anh không biết, có điều, mức lương nhân viên phòng kỹ thuật của công ty mình là cao nhất, có thể sánh ngang với giám đốc hoặc trưởng phòng".
"Thật sự?" Trọng Hải sửng sốt.
"Không cần ngạc nhiên như vậy.
Sau này qua Mỹ rồi, em sẽ còn nhận được nhiều đãi ngộ không tưởng, cứ từ từ lĩnh ngộ đi".
"Oh!"
Trọng Hải gật gù.
Từ từ lĩnh ngộ? Ngày nào cũng lĩnh ngộ kiểu này, chắc cậu sẽ tổn thọ mất thôi.
Khải Phong nhìn sang vị giám đốc điều hành đang có vẻ run rẩy.
Phòng hội nghị có điều hòa mà không hiểu vì sao hắn cứ liên tục vã mồ hôi.
Đây chẳng khác nào nói lên rằng, hắn là có tật rục rịch, tự tố cáo mình, lạy ông tôi ở bụi này hay sao?
Khẽ nhếch khóe miệng, anh lên tiếng: "Giám đốc điều hành!"
"Có..
có..
tôi!" Hắn ta run rẩy đáp.
Khải Phong cười như không cười hỏi: "Ông có thể nói cho tôi biết, ai là người chịu trách nhiệm nhận và phân phối vật tư máy móc cho nhân viên làm việc hay không?"
"Là..
Là..
Bộ phận..
hậu cần!" Hắn ấp úng trả lời.
"Bộ phận hậu cần?" Anh hỏi lại.
"Đúng vậy!" Hắn khẳng định.
Nở nụ cười mỉa mai, Khải Phong bắn ánh mắt về phía giám đốc phòng hậu cần, cất giọng lạnh lẽo: "Giám đốc hậu cần, anh nói có phải không?"
"Dạ..
Dạ!" Hắn run rẩy gật đầu.
Giám đốc hậu cần là một tên bụng phệ trên dưới năm mươi tuổi.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy, khuôn mặt hắn ta cùng với vị giám đốc điều hành có năm phần giống nhau.
Anh liếc mắt vào danh sách nhân viên, quả nhiên hai người này có chút quan hệ.
Nhìn thẳng viên giám đốc hậu cần, anh cất giọng: "Ông nói cho tôi biết, laptop mà tôi cấp cho nhân viên phòng kỹ thuật, tất cả đã đi nơi nào rồi?"
Khải Phong vừa dứt lời, cả phòng hội nghị liền nhao nhao cả lên.
Giám đốc các phòng ban nhìn nhau dò hỏi.
Đám nhân viên phòng kỹ thuật lại tỏ ra ngờ vực không hiểu.
Viên giám đốc hậu cần lúc này run rẩy sợ hãi đến đỉnh điểm.
Hắn nhìn qua giám đốc điều hành cầu cứu nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu khó hiểu.
Hắn vốn dĩ không hiểu, chính bản thân ông ta còn chưa lo được thì làm sao lo nổi cho hắn đây! Chỉ mong hắn hiểu, đừng làm ra hành động chó cùng rứt giậu là được.
"Nói!"
Khải Phong đã không còn kiên nhẫn, đập xấp tài liệu thật mạnh lên bàn.
Chỉ một từ duy nhất cũng khiến cả phòng hội nghị im phăng phắc, ai nấy đều không dám hó hé câu nào.
Viên giám đốc hậu cần lúc này mồ hôi nhễ nhại, hắn bây giờ cũng đã hiểu vì sao giám đốc hành chính trước đó lựa chọn im lặng, cho nên bây giờ, hắn cũng dứt khoát im lặng.
Thomas nhìn hắn, cũng chỉ biết lắc đầu.
Cả một đám ngu ngốc, đây là do các người tự chịu.
Nhìn biểu hiện dù chết cũng không hé răng của hắn, Khải Phong thấy dù có tức giận nữa cũng chẳng ích gì, vậy thì anh cũng chẳng thèm chơi đùa cùng bọn họ.
"Cút ra ngoài!"
Không giống như viên giám đốc hành chính, Thomas chỉ nói đi xuống, riêng với hắn ta, anh lại nói cút.
Điều này chứng tỏ, hắn ta chỉ có đường chết mà thôi vì đã đụng phải giới hạn của anh.
Sau khi đã hạ hỏa, Khải Phong quay sang bên cạnh hỏi: "Thomas, người anh chọn ở đây là ai?"
Thomas lật tìm trong đống hồ sơ nhân viên, đưa cho anh, trả lời: "Là người này.
Giám đốc phòng kế hoạch.
Năng lực cũng không tồi.
Thị trường ở Việt Nam là do một tay người này lấy về.
Có điều, để bổ nhiệm lên chức giám đốc điều hành, cần phải đào tạo thêm".
Khải Phong liếc mắt qua lý lịch của người này, sau đó gật đầu: "Uhm.
Trước mắt cứ như vậy đi".
Nhìn xuống đám nhân viên bên dưới, Khải Phong lạnh nhạt nói: "Những ai cần giao nộp báo cáo, lên cả đi! Riêng phòng kỹ thuật, cứ ngồi yên đó!"
Cả đám người lục tục rời vị trí đang ngồi, tiến đến trước mặt Khải Phong