Tiên Nghịch

Chương 1061: Bị thương


trước sau

Ngay khi huyết long kia phóng đi, quả cầu kia cũng không còn lui về phía sau, dưới ấn quyết khống chế của Bát Vương Thi Âm Tông, mang theo khí âm hàn bay thẳng đến huyết long kia. Hai bên càng ngày càng gần, trong nháy mắt liền hung hăng va chạm vào nhau!
 
Tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên, ngay khi quả cầu kia đụng tới huyết long, ngay lập tức như thể là một tu chân tinh chấn động, tức khắc vỡ vụn, nổ tung phân thành tám khối huyền băng!
 
Nhưng ngay khi nổ tung, một sức tấn công cực mạnh từ trong quả cầu kia phát ra, trực tiếp đánh lên đầu của con huyết long kia.
 
Con huyết long này gầm lên giận dữ, xen lẫn thanh âm ẩn chứa sự đau đớn, thân mình khổng lồ run lên, lập tức điên cuồng lui về phía sau. Thân mình nó vốn là do huyết hải tạo thành, toàn thân màu đỏ thẫm, nhưng lúc này bên ngoài thân thể lại có u quang vờn quanh. Ở những chỗ mà u quang này đi qua, tiếng động rắc rắc vang lên, con huyết long này dường như hoàn toàn bị đóng băng!
 
Ở đằng xa, con huyết long này bay nhanh bỏ trốn, dư âm của tiếng rít gào thống khổ kia vẫn còn tràn ngập bốn phía.
 
Tám khối băng tách ra từ quả cầu kia lúc này lần lượt tan ra, lộ ra những Thi Âm Tông Chi Vương. Nhưng người đàn ông trung niên từ bên trong khối băng thứ bảy đi ra cũng phun ra một ngụm máu tươi, một vết nứt xuất hiện ở trên mi tâm, trong nháy mắt kéo dài ra toàn bộ cơ thể, dường như vỡ ra làm hai. Chỉ trong khoảng nửa khắc , thân thể người này ầm ầm sụp đổ, một luồng hàn khí từ bên trong bay ra, hóa thành hình người, yên lặng nhìn bảy người ở xung quanh.
 
- Khối thân thể này, không thể chịu đựng được sức mạnh vừa rồi.
 
Lời hắn vừa nói ra , lập tức một lão già trong bảy người túm vào hư không một cái. Sau khi cái khe trữ vật xuất hiện, lập tức từ bên trong bay ra một chiếc quan tài có điêu khắc hoa văn màu tím.
 
Thân ảnh do hàn khí ngưng tụ thành kia nhoáng lên một cái , xuyên thấu qua quan tài đi vào bên trong. Một lát sau , nắp quan tài này ầm lên một tiếng bắn ra, từ bên trong quan tài có một đồng tử chừng tám tuổi thân mình chậm rãi khẽ động đậy ngồi dậy, hướng về bảy người ở bên cạnh gật gật đầu.
 
- Đuổi theo.
 
Lão già vừa rồi lấy quan tài ra nói như đinh đóng cột. Tám người không chút do dự, toàn bộ hóa thành cầu vồng bay nhanh đi, hướng thẳng về nơi con huyết long kia bỏ trốn đuổi theo.
 
Lại nói về Vương Lâm, hắn lúc trước đi tìm dấu vết của gợn sóng huyết quang, đi thẳng đến chỗ truyền ra gợn sóng kia. Nhưng sau khi tới đó, lại không phát hiện ra cái gì, chỉ còn dư lực đáng sợ chập chờn khắp bốn phía trời đất, dường như lúc trước ở nơi này đã từng có một trận chiến thần thông cực kỳ kịch liệt.
 
Vương Lâm không ở lại nơi này lâu, lập tức thay đổi phương hướng mà đi. Nhưng hắn chưa kịp đi xa, ngay lập tức rõ ràng nhận thấy bên trong hư vô này bất chợt còn có một chấn động vô biên vô hạn khuếch tán ra.
 
Chấn động này đối với người khác thì không quen thuộc, nhưng Vương Lâm cũng nhớ rõ ràng năm đó lúc huyết hải của Thác Sâm thoát ra, bên trong hư vô này cũng xuất hiện chấn động như hiện giờ.
 
Không lâu sau, chấn động này tiêu tan, nhưng bên trong hư vô này cũng xuất hiện chấn động như hiện giờ.
 
Không lâu sau, chấn động này tiêu tan, nhưng bên trong hư vô này cũng xuất hiện hơn một trăm luồng khí tức cực kỳ hùng mạnh. Vương Lâm da đầu run lên triển khai toàn bộ tốc độ bay nhanh đi, rời ra xa nơi truyền ra những luồng khí tức kia.
 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ở phía xa xa trong hư vô, ba đạo hồng ảnh chợt lóe lên. Bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương Lâm, hướng thẳng đến hắn truy kích.
 
Ba đạo hồng ảnh này đều là những thượng cổ luyện khí sĩ, trong đó có hai người tương đương với Tịnh Niết Sơ Kỳ. Người thứ ba tu vi cao nhất, đã đạt tới TỊnh Niết Hậu Kỳ đại viên mãn, khoảng cách tới Toái Niết chỉ còn một bước.
 
Vương Lâm không nghĩ ngợi, tay phải túm vào hư không một cái, lập tức từ trong cái khe trữ vật hiện ra ở trước người lấy ra một lá bùa màu vàng, dán ở trước ngực . Lập tức bên ngoài thân thể hắn có một cơn lốc xoáy bốc lên trời, cuốn thân mình hắn hóa thành một đạo tàn ảnh xông về phía trước.
 
Khoảng cách được kéo giãn ra một chút, sắc mặt Vương Lâm âm trầm, hắn biết chấn động vừa rồi hiển nhiên chính là rất nhiều thượng cổ luyện khí sĩ từ trong thế giới huyết hải bay ra.
 
Tu vi của những thượng cổ luyện khí sĩ này so với hắn năm đó có thể nói là cách một trời một vực, đây vốn không phải là một việc hợp lý. Nhưng nghĩ đến sự tồn tại của Thác Sâm, hết thảy chuyện này Vương Lâm cũng khôgn thể suy xét được.
 
- Thác Sâm, hẳn là hắn sắp thoát ra.
 
Trong đầu Vương Lâm nổi lên rất nhiều suy nghĩ, ít lâu sau thần thức đảo qua, lập tức nhíu mày.
 
Ba thượng cổ luyện khí sĩ kia không biết dùng phương pháp gì, tốc độ không ngờ tăng lên không ít. Tuy khoảng cách với Vương Lâm càng lúc càng xa, nhưng trong thời gian ngắn lại rút ngắn lại như cũ.
 
- Hai Tịnh Niết Sơ Kỳ, một Tịnh Niết viên mãn.
 
Sau khi chạy đi một đoạn, trong mắt vương Lâm lóe lên sát khí. Nếu tiếp tục bị ba người này truy đuổi, một khi gặp được thượng cổ luyện khí sĩ ở phía trước giáp công, thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
 
Thần thức đảo qua mọi nơi, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân mình dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, xoay người hai tay bấm quyết, trong mắt tràn ngập hàn quang. Trong nháy mắt, bên ngoài thân thể Vương Lâm còn có ảo ảnh một ngọn núi lửa không ngừng vờn quanh.
 
Ấn quyết trong tay hắn dung hợp với tiên lực trong cơ thể, núi lửa hư ảo bốn phía thực chất hóa càng nhanh, tới cuối cùng gần như hóa thành thật . Nhưng dưới một cái vung tay áo của Vương Lâm, những núi lửa này toàn bộ đều biến mất.
 
- Nơi đây nguy hiểm, cần phải tốc chiến tốc thắng!
 
Vương Lâm trong lúc ngẩng đầu, ba đạo cầu vồng ở phía xa gào thét bay đến, ở phía trước chính là lão già áo đỏ tu vi tương đương với Tịnh Niết viên mãn.
 
Lão già này tốc độ nhanh nhất, gào thét lao tới gần. Vương Lâm nheo hai mắt lại, thân mình lui về phía sau một bước, tay phải nâng lên chỉ về phía trước, quát khẽ:
 
- Định!
 
Một chữ định phát ra, chợt còn có thiên địa quy tắc giáng xuống. Lão già áo đỏ Tịnh Niết viên mãn kia ngay lập tức cảm nhận được có vô số sợi tơ mỏng bỗng nhiên xuất hiện, quấn quanh trên người mình, thân mình hắn lập tức dừng lại.
 
Tu vi của Vương Lâm dù sao cũng mới chỉ là Tịnh Niết sơ kỳ, thi
triển Định Thân Thuật lập tức có lực phản chấn. Nhưng mức độ của lực phản chấn này hắn có thể áp chế được, thân mình lập tức lui về phía sau.
 
Lão già Tịnh Niết viên mãn kia thân mình tạm dừng, nhưng hai lão già phía sau hắn tốc độ bay cũng rất nhanh. Lúc này, hai lão già kia lập tức vọt tới, ngay khi tới gần cách vương Lâm trăm trượgn, Vương Lâm trong mắt lóe lên sát khí, hai tay bấm quyết chỉ về phía trước, quát lên:
 
- Sơn!
 
Lời vừa nói ra, lập tức xông đến phía trước hai lão già kia, lập tức còn có hai ngọn núi lửa ầm ầm bay ra. Một uy lực mênh mông cuồn cuộn ngay lập tức tràn ngập bốn phía, hai lão già kia biến sắc, đang định thay đổi phương hướng, nhưng thực tế nơi đây sớm đã được Vương Lâm bố trí. BẤt kể hai lão già này ở chỗ nào, chỉ cần tiến vào trăm trượgn, sẽ gặp phải thần thông tiên thuật Sơn Băng!
 
- Băng!
 
Không cho hai lão già này một cơ hội nào, gần như ngay khi Vương Lâm lui ra phía sau, lập tức gầm nhẹ.
 
Tiếng động rầm rầm lập tức vang lên, hai ngọn núi lửa kia sụp đổ, một lượng lớn nham thạch rơi xuống, hình thành một sức mạnh hủy thiên diệt địa. Theo Băng Sơn, hai ngọn núi lửa kia ầm nổ tung, hình thành một lực xung kích hướng về bốn phía tràn ra.
 
Uy lực của Băng Sơn, đủ để cho Vương Lâm chiếm ưu thế tuyệt đối trước những tu sĩ cùng đẳng cấp. Giờ phút này trong tiếng rầm rầm, hai lão già kia toàn thân chật vật, phun ra máu tươi , thân mình lập tức phải lui về phía sau.
 
Sát khí trong mắt Vương Lâm lóe ra, ngay khi hai lão già kia lui về phía sau, hắn bước tới một bước, hóa thành một đạo ánh sáng lấp lánh trực tiếp điểm lên mi tâm của lão già kia.
 
Lão già đây vốn bị Băng Sơn làm cho bị thương nặng, giờ phút này toàn thân chấn động, thân mình ầm ầm sụp đổ, hóa thành một đám máu thịt tiêu tan. Chỉ là hắn trước khi chết, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
 
Nhìn thấy nụ cười này, Vương Lâm hai mắt ngưng lại, thân mình bước về phía sau, đang muốn nhanh chóng kết liễu người kia. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một cảm giác nguy hiểm bất chợt mạnh mẽ dâng lên trong tâm thần Vương Lâm. Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rút lại, không còn có ý định giết người, mà thân mình với một tốc độ không thể tin nổi. Thuấn di lùi lại!
 
Ngay khi thân mình hắn vừa mới rời khỏi, ở đằng xa huyết quang ngợp trời, con huyết long kia bị Thi ÂM Bát Vương liên thủ đánh cho trọng thương gào thét lao đến. Toàn thân nó hơn một nửa lúc này đã trở thành lam băng, nhìn cực kỳ kinh người.
 
Nhưng tốc độ của nó cũng không hề giảm, ngược lại so với lúc trước lại còn nhanh hơn, xông tới gần, quét ngang qua bên người Vương Lâm. Cuồng phong kịch liệt kia đập vào mặt, khiến cho thân mình Vương Lâm lập tức run rẩy lóe lên, trong cơ thể lại truyền ra tiếng động rắc rắc, ở trên ngực xuất hiện một vết nứt, phân thân do đá biến thành đã bị thương.
 
Trong lúc ngẩng đầu, huyết long kia đã rời ra xa, ở phía trước Vương Lâm, bất kể là lão gài Tịnh Niết viên mãn lúc trước bị Định Thân Thuật trói lại, hay là tu sĩ Khuy Niết Sơ Kỳ bị Băng Sơn làm cho bị thương, toàn bộ đều biến mất.
 
Một luồng hàn ý từ trong cơ thể Vương Lâm mạnh mẽ xuất hiện, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhưng nghĩ đến những khối băng màu lam không ngừng lan tràn ra trên người huyết long kia, Vương Lập ngay lập tức Thuấn di lui về phía sau, triển khai toàn bộ tốc độ chạy xa ra khỏi chỗ lúc trước.
 
Với sự thông minh của hắn, liếc mắt một cái liền đoán ra huyết long này chắc đã bị thương, lúc này đang bỏ chạy, như vậy hiển nhiên ở phía sau có người truy kích. Tu sĩ có thể truy kích huyết long này, Vuơng Lâm không muốn gặp khi chưa có chuẩn bị gì.
 
Sau khi hắn lui lại không lâu, liền có tám đạo cầu vồng gào thét bay qua, thẳng hướng huyết long bỏ chạy đuổi theo. Trong đó một người đàn ông trung niên kiệt ngạo bên trong một đạo cầu vồng liếc mắt nhìn Vương Lâm ở phía xa một cái, khẽ a lên một tiếng, nhưng không dừng lại mà trong nháy mắt liền cùng với bảy đạo cầu vồng còn lại biến mất ở tận cùng hư vô.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải túm vào hư không một cái, lập tức ở bên cạnh xuất hiện cái khe trữ vật, từ bên trong lấy ra một lá bùa bằng da thú, sau khi dán lên ngực cả người hướng về phía trước xông tới.
 
Tốc độ của hắn lại đạt tới đỉnh cao của hơn một ngàn năm tu đạo, thẳng về phía trước bay đi. Hắn mơ hồ có cảm giác Thác Sâm sẽ xuất hiện.
 
Huyết long bay nhanh một mạch rít gào rống giận không ngừng. Thân thể của nó đã có hơn một nửa đã bị đóng băng, lam quang kia không ngừng tràn ra, khiến nó cực kỳ phẫn nộ, giờ phút này với một tốc độ nhanh nhất, đi tới vị trí trung tâm bên trong hư vô này.
 
Sau khi tới nơi này, huyết long này dừng lại, từng trận ngôn ngữ cổ xưa từ trong miệng chậm rãi truyền ra, một luồng khí tức tang thương lập tức vờn quanh bốn phía. Huýet long này bỗng nhiên mở to miệng hướng về phía trên rít gào lên một tiếng kinh thiên.
 
Dưới tiếng rít gào này, một sức mạnh tuế nguyệt từ trong miệng huyết long này truyền ra, trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ hư vô.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện