- Còn chín con nữa, nhưng trong tinh vụ gần đây, tinh hổ thú đã tuyệt diệt, phải đi tới những nơi xa hơn mới có thể… Nam tử trung niên kia cười âm trầm, nhưng không đợi nói xong, đột nhiên thần sắc hắn biến đổi, tay phải túm vào hư không, ở phía trước lập tức có một khe trữ vật xuất hiện, tử bên trong lấy ra một ngọc giản. Ngọc giản kia trong lúc run rẩy kêu lên một tiếng rắc, vỡ ra, từ bên trong bay ra một tia tàn hồn. Hình dáng của tàn hồn kia chính là Lô Địch, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi trước khi chết, tiêu tan ở trước mặt nam tử trung niên.
- Thiếu tông chủ!
Lão già áo tím bên cạnh nam tử trung niên nhất thời thu hồi nụ cười. nam tử trung niên kinh ngạc nhìn tàn hồn kia dần dần tiêu tan, không hề cử động, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lão già bên cạnh hắn tâm thần rung động, nhìn tông chủ bên cạnh, chỉ thấy trong lòng run lên. Hắn đã đi theo tông chủ này nhiều năm, biết được đối phương càng bình tĩnh, lại càng biểu hiện sự tức giận điên cuồng.
- Lô Địch vừa rồi đi tới nơi nào?
Hồi lâu sau, nam tử trung niên kia mở hai mắt, một vẻ bi ai thiêu đốt trong mắt hắn, nhưng thanh âm của hắn cũng bình tĩnh một cách đáng sợ.
- Thiếu tông chủ… thiếu tông chủ đã đến đại lục Mạc La.
Lão già cúi đầu, cung kính nói, sự khiếp sợ trong lòng cho tới bây giờ vẫn còn chưa hết. Hắn nghĩ không ra, không ngờ có người trong tầng thứ năm của tinh vực, dám đắc tội với Tử Đạo Tông, đắc tội với sự nguy hiểm của tông chủ Lô Vân Tòng, giết chết thiếu chủ Lô Địch!
- Đại lục Mạc La, Quy Nguyên Tông. Việc này vì sao không ai bẩm báo với ta?
Thanh âm của nam tử trung niên vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lọt vào trong tai lão già cũng làm cho thân thể hắn run lên, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một việc, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
- Thiếu tông chủ… - Hắn thân là người tu đạo, nhưng lại vẫn mê mẩn nữ sắc, cuồng vọng tự đại, lấy danh nghĩa thiếu tông chủ của Tử Đạo Tông những năm gần đây đã hại những nữ đệ tử của không ít tông phái, làm ra chuyện hấp thụ nguyên âm độc ác như vậy… Không đợi lão già nói xong, nam tử trung niên lắc đầu, dường như đang chậm rãi tự nói:
- Tông chủ… Mặt lão già không còn chút máu.
- Người nào đi cùng với hắn đến đại lục Mạc La? Chắc là Tống Ngũ Đức rồi, tiên tiểu tử Địch Nhi này từ bé đã được Tống Ngũ Đức chăm sóc khôn lớn, trong mắt hắn, Tống Ngũ Đức này chính là người cha thứ hai của hắn. Hắn tới đại lục Mạc La, chắc là đã để ý tới Lữ Yên Phi của Quy Nguyên Tông, lại thừa dịp lão thất phu kia bỏ mạng, muốn làm cho Quy Nguyên Tông trở thành tẩm cung của hắn.
Lão già trầm mặc, hắn biết toàn bộ những lời mà tông chủ nói đều là sự thật.
Nam tử trung niên ngẩng đầu, nhìn đám tinh vụ mù mịt phía trước, yên lặng nhìn một chút rồi xoay người về đại lục màu tím.
- Tên nghịch tử không nên người này, chết thì cũng đã chết rồi, từ nay về sau thế gian cũng bớt đi một mối họa. Chỉ là, rốt cuộc ta cũng mang thân phận cha của hắn, nếu như hắn thích Lữ Yên Phi kia, ta cũng phải đem nữ tử này chôn cùng hắn… - Về phần kẻ giết hắn, cũng phải chôn cùng với hắn.
Lời nói bình tĩnh của nam tử trung niên dường như không hê có một chút tình cảm nào.
- Trước đây, hắn không như vậy… Bóng lưng của hắn có một chút hiu quạnh.
Lão già ở phía sau lưng hắn giờ phút này sắc mặt càng tái nhợt hơn, do dự một chút, cắn răng nói:
- Tông chủ, trước khi thiếu tông chủ đi, lão phu đã nghe Tống Ngũ Đức nói… thiếu tông chủ muốn trước tiên đi tới Tử Vân Hải lấy Thiên Âm Phiên của Tử Đạo Tông ta ở đó, nói là muốn bắt lấy hồn phách của Lữ Yên Phi cùng với hồn phách của những nữ tư thu được trước đây phong ấn vào trong đó để nuôi dưỡng âm tiên.
Bóng dáng của nam tử trung niên kia đột nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người, vẻ bình tĩnh trong hai mắt biến mất, lộ ra cơn giận ngập trời, còn có một sự đáng sợ cùng với kinh hoàng đến từ trong tâm thần tràn ngập toàn thân.
- Nghịch tử!
Trên đại lục Mạc La, bên trong Quy Nguyên Tông.
Lữ Yên Phi yên lặng nhìn căn nhà gỗ bình thường bên trong vườn dược thảo, do dự một chút, đi vào trong vườn. Tôn Vân theo phía sau tiến vào, tâm lý rất khẩn trương, nàng thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đang đập rộn ràng.
Căn nhà của Vương Lâm đang đóng cửa, hai thầy trò Lữ Yên Phi yên lặng đứng ở ngoài cửa, dường như trở nên trầm mặc. Hồi lâu sau, Lữ Yên Phi mím môi dưới, nhẹ giọng nói:
- Tiền bối có ở đây không?
- Không có!
Một thanh âm bình thản từ trong nhà truyền ra, lọt vào trong tai hai thầy trò Tôn Vân. Hai người không khỏi sửng sốt, hiển nhiên không nhờ lại nhận đượ câu trả lời như vậy.
Trên thực tế từ rất lâu về trước, bên trong Liên Minh Tinh Vực, cũng có một nữ tử đã hỏi qua một câu như vậy, và cũng nhận được một câu trả lời như thế. Bất kể là bổn tôn hay phân thân, cũng đều là Vương Lâm.
Lữ Yên Phi mỉm cười, vô cùng xinh đẹp. Nàng hướng về phía căn nhà khom người thi lễ, nhẹ giọng nói:
- Sư tôn năm xưa từng có một vị sư thúc, tên là Lữ Tử Đạo. Lữ sư thúc tổ là một người sùng đạo, cả đời ngoài một lần đi ra ngoài rồi mất tích, còn chưa bao giờ đi ra khỏi đại lục Mạc La, cho dù là Chủ Tông cũng chưa từng đến, bằng hữu lại càng ít, thậm chí ngay cả ở trong Quy Nguyên Tông, với mọi người cũng giữ khoảng cách rất xa, cũng không có một ai đã từng nhìn thấy hắn.
Cho dù là ba vị sư huynh của ta cũng chưa từng gặp qua, chỉ có vãn bối năm đó ngẫu nhiên nhìn thấy được một bức họa của hắn. Sư tôn đã một mình đưa cho ta xem, còn cho ta bức họa đó… bởi vì, Lữ sư thúc tổ này, chính là tổ tiên của nhà họ Lữ ta.
Bức họa này đã có từ rất lâu, cho tới bây giờ đã hư hại không thể chịu nổi, vừa rồi trên đường trở về đây, nó đã bị phá nát.
Nói xong lời này, Lữ Yên Phi cung kính rời khỏi vườn dược thảo, trên mặt lộ vẻ mỉm cười. Tôn Vân đối với lời nói của sư tôn hoàn toàn không hiểu gì, nàng không rõ sư tôn nói những lời này là có hàm ý gì.
Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trên giường trong phòng, hai mắt nhìn đóa hoa sen màu đên trên tay phải, giờ phút này ngẩng đầu, mắt lộ ra tinh quang, dường như có thể xuyên thấu gian phòng, nhìn lên người Lữ Yên Phi đang đi ra ngoài khu vườn. Lữ Yên Phi dừng lại, không quay đầu, vẫn giữ được sự bình tĩnh, đi ra khỏi khu vườn.
- Quả là một nữ tử thông minh!
Vương Lâm thu ánh mắt lại. Ngoại trừ lần ở trên núi, hắn cùng với Lữ
Yên Phi không còn một lần tiếp xúc nào, nhưng nữ tử này dĩ nhiên đã thông qua manh mói mà đệ tử báo cáo, kết hợp với lần nói chuyện nửa ngày trên núi cùng với vừa rồi nhìn thấy Vương Lâm ra tay giết Tống Ngũ Đức và Lô Địch mà có những phân tích kinh người như vậy.
Lời nói vừa rồi của nàng, Tôn Vân nghe không hiểu, nhưng với trí thông minh của Vương Lâm cũng hiểu được rõ ràng. Lữ Yên Phi này hiển nhiên đã đoán được mình chính là người tóc trắng kia, dường như đã rất chắc chắn. Theo nàng, mình có tu vi như vậy, mà lại muốn ẩn mình trong Quy Nguyên Tông, ngoài nguyên nhân có ý đồ với Quy Nguyên Tông, tất nhiên là muốn trốn tránh kẻ thù.
Chỉ là Quy Nguyên Tông này, Lữ Yên Phi nghĩ không ra có cái gì có thể khiến cho mình có ý đồ, cho nên đối với khả năng trốn tránh kẻ thù, lại càng khẳng định hơn.
Vì thế, nếu Vương Lâm tiếp tục ở lại Quy Nguyên Tông, thì cần phải có một thân phận khiến cho người khác không nghi ngờ. Lời nói của Lữ Yên Phi lúc trước, chính là để cho Vương Lâm một thân phận. Còn về vấn đề kẻ thù của Vương Lâm, Lữ Yên Phi hiển nhiên không thể không bỏ qua.
Cả đời Vương Lâm đã gặp được vô số người, nhưng một nữ tử thông minh như vậy, cũng gặp được không nhiều. Nàng khác với Liễu Mi thiên biến vạn hóa, khác với Hồng Điệp lãnh ngạo tuyệt luân, lại khác với Lý Mộ Uyển ôn hòa dịu dàng, mà rất thông minh, nhưng lại không dễ dàng hiển lộ sự thông minh.
Trầm ngâm ít lâu, khóe miệng Vương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười, thì thào lẩm bẩm:
- Lữ Tử Hạo… thân phận như vậy cũng có thể khiến cho ta ở trong Vân Hải Tinh Vực này có căn cơ!
Sở dĩ ở Vân Hải Tinh Vực này Vương Lâm coi trong thân phận như vậy, cũng có liên quan đến kinh nghiệm từng trải của hắn. Ở La Thiên Tinh Vực, Vương Lâm không chú ý tới điểm này, rốt cuộc thân phận trong mắt một đại thần thông tu sĩ cũng như không, thứ này mang lại cho hắn những bất tiện rất lớn. Dù sao ở bất kỳ một tinh vực nào, cũng tồn tại suy nghĩ bài ngoại cùng với những lời lẽ kiểu ngươi không phải là tộc nhân của ta nhất định trong lòng sẽ có ý đồ.
Nhất là với tu vi hiện giờ của hắn, lại càng không xử lý tốt được vấn đề thân phận này. Nhưng lúc này, hết thảy chuyện này tuy còn chưa hoàn thiện, nhưng cũng đã có một lối giải quyết.
Không nghĩ về chuyện này nữa, ánh mắt Vương Lâm nhìn đóa hoa sen màu đen trên tay, thần thức tản ra, tiếp tục nghiên cứu. Đóa hoa sen này nếu chỉ là một pháp bảo, thì sẽ không đủ để cho Vương Lâm chú ý, nhưng bất luận Vương Lâm dùng thần thức dò xét thế nào, cũng ngạc nhiên phát hiện ra, đóa hoa sen này hoàn toàn là do trời sinh ra, hiển nhiên là thực vật thực sự.
Chỉ là sau khi được đưa vào một trận pháp đơn giản, mới bị phong ấn như vậy.
- Vân Hải Tinh Vực nàu thần kỳ khó lường, không ngờ trong thiên nhiên lại có thực vật có thể trở thành bảo vật. Đóa hoa sen này nếu phá giải phong ấn bên trên, có thể hình thành một tầng phòng hộ cực mạnh, quả thật có chút kỳ diệu.
Cầm đóa hoa sen trong tay, cẩn thận xem xét một hồi, Vương Lâm để sang một bên, cầm túi trữ vật của thanh niên cáo tím kia lên.
Bên trong túi trữ vật của thanh niên kia đồ vật hỗn tạp, ngoài một vài đồ vật dâm tà tục tĩu cùng với những bảo vật linh tinh, có ba vật thu hút sự chú ý của Vương Lâm.
Một cái bình ngọc toàn thân màu tím, một cây cờ nhỏ màu vàng, còn có một cây hương to bằng một cánh tay trẻ con. Về vần tiên ngọc cũng cực kỳ ít ỏi, không đến trăm khối.
- Đáng tiếc, sau khi tu vi đạt đến Tịnh Niết, không cần túi trữ vật nữa, mà có thể tự mình mở ra một khe không gian trữ vật, cho dù là chết, người ngoài cũng không thể biết được phương vị mà mở ra. Nếu không, lão già Tịnh Niết kia chắc chắn sẽ có không ít đan dược và bảo bối.
Vương Lâm lắc đầu, cầm lấy cây cờ nhỏ trước mặt, thần thức đảo qua bên trong, nhưng sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Bên trong cây cờ là từng trận âm phong, khi thần thức Vương Lâm đảo qua, lập tức hiện lên không dưới mấy trăm âm hồn của nữ tử. Những nữ tử này dung mạo đều xinh đẹp tuyệt trần, còn có một vài người có thể nói là tuyệt luân.
Chỉ là bên trong cây cờ nhỏ này, những nữ tử này cả đám bộ dạng thê thảm, bị phong ấn bên trong không thể ra ngoài. Ở bên trong cây cờ này còn có một thú hồn hình con rắn, thú hồn này dường như nuốt lấy âm hồn nữ tử, này khi thần thức của Vương Lâm nhập vào, dường như bừng tỉnh, phát ra một luồng khí tức kinh người, cho dù là Vương Lâm, hai mắt cũng phải sững lại.
- Đây là… Thần thức Vương Lâm chấn động, thần thức bị thú hồn kia tấn công lập tức thu lại, nhìn chăm chú vào cây cờ nhỏ màu vàng đang cầm trong tay, đồng tử co rút lại.
- Khí tức cực âm!
Thân thể Vương Lâm đứng mạnh lên, sự bình tĩnh của hắn giờ phút này dậy sóng mãnh liệt, dao động ngợp trời, hít vào thật sâu thở ra một hơi.
- Đáng tiếc vẫn còn chưa hoàn chỉnh, chỉ có một tia khí tức cực âm, hống hồ cách nuôi dưỡng cũng không hoàn toàn đúng, so với cực dương mà năm đó Thiên Vận Tử mượn Bạch Vi mà sinh ra kém hơn rất nhiểu… Nhưng, rốt cuộc đây vẫn là một tia cực âm!
Vương Lâm sờ lên mi tâm, Thiên Nghịch châu ngũ hành viên mãn đã trở thành âm dương, năm xưa Bạch Vi ở nơi đó đã có được cực dương, chỉ còn thiếu cực âm, là Thiên Nghịch châu có thể viên mãn lần thứ hai!