Lúc này trong luồng sương mù mờ ảo trên một tinh vực cấp năm có một con thú khổng lồ dài trên ba trăm trượng. Linh thú này giống như mãnh hổ, trên đỉnh đầu còn có một chiếc sừng sắc bén dài trên mười trượng, bên trên bùng ra những luồng hàn quang nồng nặc.
Trên lưng mãnh hổ có hơn ba mươi người khoanh chân ngồi, vẻ mặt ai cũng cực kỳ bình tĩnh. Trong đám người có nam có nữ, trên người bùng ra những con sóng tu vi chấn động.
Trước mặt bọn họ có một người đàn ông đứng bên cạnh cái sừng độc nhất của mãnh hổ. Đây là một người đàn ông trung niên, áo bào màu tím đang không gió tự bay. Người này chắp tay sau lưng lặng lẽ nhìn sương mù trước mặt, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì. Sau lưng người này là một lão già rất cung kính, ánh mắt lão cũng đang nhìn chằm chằm về phía trước.
- Tông chủ, với tốc độ của hổ thú thì chưa đến một ngày sẽ tới Mạc La đại lục.
Lão già kia nói khẽ. Những người này chính la tu sĩ Tử Đạo Tông, vốn thời gian bọn họ tiến đến Mạc La đại lục sẽ không lâu như vậy, nhưng vì chuyện đan phương và đan dược và những tông phái tinh vực cấp sáu xâm nhập đã làm cho Tử Đạo Tông bắt buộc phải trì hoãn kế hoạch đi đến Mạc La đại lục.
Sau khi giải quyết xong tất cả những chuyện vặt và cũng tìm kiếm với tinh vực cấp sáu, Tử Đạo Tông đã lập tức lên đường,bước trên con đường tiến về phía Quy Nguyên Tông.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên vẫn nhìn về phía trước, giống như đang suy xét điều gì đó. Một lúc sau người này mới gật đầu rồi bình tĩnh nói:
- Sau khi giải quyết xong chuyện này thì sẽ có một đáp án.
Lão già khẽ giật mình, cũng không hiểu những lời nói của người có địa vị cao nhất Tử Đạo Tông có ý nghĩa gì. Lần này đi đến Quy Nguyên Tông sẽ dễ như trở bàn ta, không cần phải có bất kỳ đáp án gì cả.
- Tông chủ không cần phải chấp nhất những chuyện vừa xảy ra.
Lão già đang muốn nói tiếp thì người đàn ông trung niên lắc đầu nói:
- Ngươi không hiểu đại loạn một khi bùng lên thì không những chỉ có những tu sĩ của tinh vực cấp sáu trong Vân Hải đến, mà ngay cả cấp bảy, cấp tám và cấp chín cũng sẽ đến.
Người đàn ông trung niên như đang tự nói với chính mình, giữa chân hai lông mày lóe lên chút lo lắng.
- Dù sao thì giá trị của đan phương và ngọc giản cũng quá cao, khó tránh khỏi làm người ta động tâm.
Lão già bên cạnh khẽ nói.
- Đan phương là vật chẳng lành, năm xưa khi lần đầu tiên xuất hiện đã gây ra một kiếp nạn cho Vân Hải, lần này lại xuất hiện. Không biết rốt cuộc là kẻ nào đã lấy đi đan phương và ngọc giản rồi bắt đầu lẩn trốn.
Lão già có chút do dự rồi khẽ nói:
- Không nên coi thường những lão quái của tinh vực cấp sáu.
Người đàn ông trung niên mỉm cười.
Lão già trở nên sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một lúc nhưng không thể giải thích được:
- Chẳng lẽ có kẻ khác lấy đi sao?
- Nếu quả thật do Độc Bà Tử lấy đi Ngũ Độc Môn hiện nay vẫn còn tồn tại sao?
Trong mắt người đàn ông trung niên lộ ra cái nhìn cơ trí, hắn khe nói:
- Với tu vi của Độc Bà Tử sao có lực ngăn cản tlh tự bạo? Sao có thể không lộ ra bất kỳ tung tích nào dưới sự lục soát gắt gao của tinh vực cấp sáu? Làm sao có thể giết chết được Tiền Quý Chung người Hoa Thanh Tông khi chạy trốn được?
- Tiền Quý Chung có tu vi Toái Niết, ai có thể trong khoảng thời gian một nén nhang giết chết hắn trước khi đợt cứu viện thứ hai của Hoa Thanh Tông đến?
Lão già hít một hơi thật sâu, tâm thần chấn động. Một lúc sau lão mới bình tĩnh trở lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng:
- Tiền Quý Chung của Hoa Thanh Tông lại bị giết sao?
Lão già rõ ràng không biết được chuyện này.
- Độc Bà Tử không thể làm được tất cả những vấn đề này, chỉ có tu sĩ thần bí lấy được đan phương và ngọc giản mới có được thực lực như vậy. Người giết Tiền Quý Chung cũng chỉ là bất đắc dĩ, có lẽ khi đã rời khỏi Man Hoang đại lục thì gặp Tiền Quý Chung. Tên Tiền Quý Chung kia sinh ra nghi ngờ mới bị người kia giết chết.
Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ tán thưởng.
- Tác phong tàn nhẫn, ra tay quyết đoán, giết chết Tiền Quý Chung rất gọn gàng. Người này lại lợi dụng một khoảng thời gian ngắn để chuyển mục tiêu của tất cả tu sĩ cấp sáu lên người Độc Bà Tử, vén lên bức màn sương mù, tranh thủ một khoảng thời gian nhắn khi những tu sĩ tinh vực cấp sáu còn chưa kịp phản ứng để trốn ra khỏi màng lưới phong tỏa của bọn họ. Nếu là ta chỉ sợ răng cũng khó có thể làm được điều này.
- Quan trọng là tâm trí của người này cực sâu, ta không biết hắn chuyển mục tiêu lên người Độc Bà Tử là có âm mưu gì khác không. Nếu kẻ kia biết được rõ ràng đạo lý của chuyện nàu rồi giá họa cho Độc Bà Tử, không phải tâm trí của hắn đã thành công rồi à!
Vẻ tán thưởng trong mắt người đàn ông trung niên lại càng trở nên nồng đậm. Trái tim của lão già đứng bên cạnh cũng đạp lên thình thịch. Sau khi lão trầm ngâm một lát thì vẫn còn cảm thay có chút khó hiểu.
Người đàn ông trung niên không quay đầu lại nhưng cũng hiểu rõ những nghi hoặc của lão già, hắn khẽ nói:
- Nếu thành công nắm được ngọc giản và đan phương vào trong tay thì đối với tinh vực cấp sáu sẽ giống như tiến lên một bước vô cùng vinh quang. Nhưng nếu không tìm ra được manh mối mà để cho ngọc giản và đan phương biến mất thì kết quả chỉ là một tai họa. Bọn họ cần chính là một công đạo, phải cho những tinh vực cấp bảy, cấp tám thậm chí cấp chín một công đạo rõ ràng.
Trong mắt lão già lóe lên những luồng tinh quang thấu hiểu, người vẫn còn chút không dám tin, lão trầm giọng nói:
- Cho nên bọn họ vẫn để cho Độc Bà Tử tồn tại chứng tỏ đã ấn định cái chết của Tiền Quý Chung do Độc Bà Tử gây ra. Dù sao Độc Bà Tử không thể làm được điều này cũng được ấn định cho những cao thủ Ngũ Độc Môn.
Người đàn ông trung niên cười cười, khẽ lên giọng giống như đang nói với chính mình.
- Vị tu sĩ thần bí kia rất thông minh và nhìn xa trông rộng, hắn đã cấp cho những tinh vực cấp sáu một công đạo. Dù cuối cùng chuyện này sẽ như thế nào thì công đạo này cũng sẽ giảm bớt tai họa đổ lên đầu bọn họ. Nếu không chỉ là một nhóm người nhỏ bé sao có thể tìm ra được sự tồn tại của tu sĩ Toái Niết chứ? Chỉ là một nhóm tu sĩ Tịnh Niết trong thời gian một nén nhang được sao? Nếu ta là tông chủ của môn phái cấp sáu , nói không chừng sẽ dùng toàn lực để xóa đi những manh mối của vị tu sĩ thần bí kia, không để lộ ra bất kỳ
manh mối nào. Nếu như vậy không phải Ngũ Độc Môn chắc chắn sẽ bị diệt rồi sao?
Lão già bên cạnh chấn động tâm thần, trong mắt nhìn về phía người trung niên lộ ra sự sùng kính và kiêng kỵ rất sâu, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Lão già đã đi theo Lô Vân Tòng nhiều năm, từ khi bắt đầu không chút tiếng tăm gì cho đến đỉnh phong. Ba ngàn năm trước Tử Đạo Tông chỉ là một môn phái nhỏ trong tinh vực cấp năm. Người khi được đặt vào tay người này thì phát triển đến giai đoạn hiện nay đã trở nên dũng mãnh, dù không phải mạnh nhất trong tinh vực cấp năm nhưng nếu nhắc đến Lô Vân Tòng thì những tinh vực cấp sáu, cấp bảy, cấp tám đều biết.
- Ta rất muốn có quan hệ với tên tu sĩ thần bí này. Ta có dự cảm sẽ có một ngày đối mặt với hắn.
Trong mắt người trung niên nam tử lộ ra sụ chờ đợi. Bóng dáng chắp tay sau lưng của hắn giống như một ngọn núi sừng sững trong mắt lão già phía sau. Lão già trầm tư, thời gian chậm rãi trôi qua. Linh thú mãnh hổ phá tan sương mù phóng thẳng về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Khi còn nửa ngày là đến Mạc La đại lục thì đột nhiên tinh không phía trước nổi lên một vùng lam quang. Luồng lam quang yêu dị này lại xuyên hẳn qua sương mù làm tất cả mọi thứ đều có một màu xanh, giống như một bức tranh vậy.
Thân thể linh thú mãnh hổ lập tức dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, mơ hồ còn có chút sợ hãi. Nó khẽ hướng về phía trước gầm rống nhưng không dám tiến đến.
Tình cảnh bất ngờ lập tức làm cho tất cả tu sĩ đang ngồi trên lưng mãnh hổ mở bừng mắt ra. Vẻ mặt đám người lúc này vẫn rất bình tĩnh, bọn họ đều yên lặng đứng thẳng người lên lạnh lùng nhìn về phía trước nhưng không hoảng loạn.
Bởi vì bọn họ là tu sĩ Tử Đạo Tông, là đệ tử hạch tâm của Tử Đạo Tông, được chính tay tông chủ Lô Vân Tòng bồi dưỡng. Bọn họ có thể kiêu ngạo, có thể chết, có thể thất bại nhưng tuyệt đối không thể sợ hãi, dù núi đổ sụp xuống đỉnh đầu cũng phải bình tĩnh.
Vẻ mặt lão già bên cạnh Lô Vân Tòng trở nên ngưng trọng, lão nhìn chằm chằm vào vầng lam quang phía trước. Nhưng vẻ mặt Lô Vân Tòng vẫn không có chút thay đổi nào, hắn lẳng lặng nhìn sương mù phía trước giống như chưa từng có vấn đề gì xảy ra trước mắt.
Những lán sương xanh thẳm bao phủ khắp bốn phía rồi dần dần bùng lên phạm vi ngàn trượng. Trong những làn sương xanh cuồn cuộn vận chuyển đi ra một bóng người tuyệt đẹp. Một cô gái với mái tóc canh, cả người mặc bạch y, trên vẻ mặt tinh xảo không có sự lạnh lùng, không có đáu hiệu khắc nghiệt của thời gian, nếu có chỉ là sự yên lặng và trang nhã. Đôi bàn tay nàng trắng sáng như ngọc, nàng cầm theo một ống sáo xanh biếc giống như tiên tử từ trong hư vô đi ram hàng lâm xuống nhân gian.
Khi vị tiên tử này đến gần, trong nháy mắt khi toàn bộ thân hình đều hiện ra trước mắt mọi người thì sương xanh trong phạm vi ngàn trượng đột nhiên vận chuyển dữ dội. Tất cả sương xanh đều trở thành thực chất rồi huyễn hóa ra một con Linh long lam sắc dài ngàn trượng.
Vị tiên tử này đang đứng trên đỉnh đầu của Linh long lam sắc, nàng đang yên lặng nhìn Lô Vân Tòng. Trong mắt nàng không có bất kỳ con sóng dao động nào, tất cả đều tinh khiết không có chút tạp chất.
Giống như một đầm lầy âm u làm con người ta phải si mê. Nếu đứng ở đây dù là người tàn bạo cũng sẽ bình tĩnh trở lại, trong lòng cũng không có bất kỳ cảm giác tự ti nào.
- Lý Thiến Mai.
Lô Vân Tòng vẫn chắp tay sau lưng, ánh mắt hắn chuyển lên người cô giá trước mặt. Dù trong lòng hắn đang cực kỳ kinh ngạc với vẻ đẹp của sự yên lặng và ý cảnh kỳ dị của cô gái kia, nhưng vẻ mặt Lô Vân Tòng lại không có bất kỳ thay đổi nào.
- Lý Thiến Mai, Phá Thiên Tông cấp chín!
Lão già bên cạnh Lô Vân Tòng lui lại vài bước, vẻ mặt trở nên cảnh giác. Lão chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra thân phận của đối phương, trong Vân Hải tinh vực này chỉ có duy nhất một cô gái tóc xanh, đó là Lý Thiến Mai.
- Lý Thiến Mai xin ra mắt Lô huynh!
Trên mặt Lý Thiến Mai hiện lên nụ cười, nàng hướng về phía Lô Vân Tòng rồi hơi cúi người xuống.
- Lý đạo hữu quá khen!
Lô Vân Tòng ôm quyền rồi cười nói.
- Lô huynh! Thiến Mai có ba vấn đề muốn hỏi,mong Lô huynh có thể giải thích rõ ràng dùm!
Ltn cười rất nhu hòa, vẻ mặt lại càng hiện rõ sự yên tĩnh,giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng. Trên đường đi nàng đã hỏi vấn đề này với rất nhiều người, những người phải trả lời đều là những nhân tài kiệt xuất. Nhưng cuối cùng cũng không có người nào trả lời đúng đáp án trong lòng nàng. Ba vấn đề của nàng cuối cùng chỉ có thể hỏi được một, không có bất kỳ người nào có thể để nàng hỏi đến vấn đề thứ hai, chưa nói gì đến vấn đề thứ ba.
- Xin cứ nói!
- Vấn đề thứ nhất, cái gì là thiên?
Lý Thiến Mai khẽ hỏi.
Lô Vân Tòng nhìn lmt rồi trầm ngâm trong khảnh khắc, hắn chậm rãi nói:
- Thiên là nhà tù!
Lý Thiến Mai khẽ nhăn mày hiện lên vẻ đẹp động lòng người.một lát sau hai mắt nàng trở nên sáng ngời, trên mặt lộ ra nụ cười như hoa Bách Hợp nở rộ:
- Lô huynh trả lời rất có ý tứ, Thiến Mai rất muốn biết vì sao thiên lại là nhà tù?
- Đây là vấn đề thứ hai sao?
Lô Vân Tòng cười nói.
- Không phải, vẫn là vấn đề thứ nhất, Lô huynh có thể trả lời được không?
Lý Thiến Mai dịu dàng dưới những lọn tóc xanh, nàng khẽ hỏi.