Tiên Nghịch

Chương 1118: Đạo Kinh


trước sau

Địa phương này cỏ xanh phủ đầy đất, không có sương mù, cảnh vật phương xa có thể nhìn thấy được rõ ràng. Vương Lâm phóng người đi như tên bắn, xuyên thẳng qua hàng loạt sơn cốc, chốc chốc hắn dừng lại nhắm mắt tập trung tinh thần một lát giống như đang cảm ứng con đường. Một lúc sau hắn lại mở hai mắt ra rồi tiến về phía trước. Phương xa là một dãy núi giống như một bức tường chắn ngang, khi thời gian dần trôi, Vương Lâm dần tới gần.
 
Khoảng một ngày sau, Vương Lâm dừng chân bên ngoài một sơn cốc, khoảng cách từ nơi đây đến dãy núi dựng đứng phía trước đã rất gần. Sau khi xuyên qua dãy núi này thì rất có thể đi đến chân núi.
 
Vương Lâm nhìn sơn cốc phía trước mà vẻ mặt trở nên trầm tư. Sơn cốc này có chút quỷ dị, sau khi nhìn kỹ một lát thì ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải bấm pháp quyết làm cấm chế huyễn hóa ra. Hắn điểm nhẹ lên mi tâm, một sợi hắc tuyến từ trên mi tâm phóng ra. Sau khi hắc tuyến này xoay chuyển vài vòng thì lập tức hóa thành ấn ký cấm chế bay về phía trước. Cấm chế bay bổng trên không trung rồi tản ra hắc quang bao phủ khắp bốn phía.
 
Khi hắc quang phủ xuống, trên mặt cỏ xanh mượt phía trước lập tức lóe lên ánh huỳnh quang, còn mơ hồ tản ra một đồ án kỳ dị hình hoa mai. Khoảnh khắc khi đồ án này xuất hiện, hai mắt Vương Lâm trở nên ngưng trọng:
 
- Mai Hoa Thập Bát Cấm!
 
Mai hoa thập bát cấm này cũng không phải đã tồn tại lâu nơi đây mà được bố trí ở đây một ngày trước, điều này rõ ràng do lão bà áo xanh bày ra. Mai Hoa Thập Bát Cấm là một tồn tại cực cao trong các loại cấm chế, là một loại được thôi diễn từ trong Tứ Đại Cấm Chế Phá Diệt Tâm Cấm thời thượng cổ. Nếu trước khi Vương Lâm đi La Thiên tinh vực thì gap phải cấm chế ở mức độ này chắc chắn sẽ không thể phá giải.
 
Nhưng sau khi đi đến La Thiên tinh vực, Vương Lâm đã được truyền thừa Phá Diệt Tâm Cấm một trong Tứ Đại Cấm Chế thời thượng cổ. Lúc này hắn muốn phá Mai Hoa Thập Bát Cấm được thôi diễn từ Phá Diệt Tâm Cấm này thì không khó.
 
"Lão bà áo xanh này lưu lại cấm chế chắc chắn để mai phục và cảnh cáo." Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn đang muốn đi lên phía trước nhưng lại đột nhiên dừng chân. Hắn nhìn xuống Mai Hoa Thập Bát Cấm bên dưới mà mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, giống như mọi chuyện không đơn giản như suy nghĩ của chính mình."
 
Vương Lâm bùng ra toàn bộ thần thức rồi cẩn thận tìm kiếm trên từng tấc đất sơn cốc, vẻ mặt hắn lại dần trở nên ngưng trọng. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vị trí trung tâm hai Mai Hoa Thập Bát Cấm có một luồng hắc quang như ẩn như hiện, trong đầu Vương Lâm lúc này đột nhiên hiện lên tình cảnh lão bà áo xanh hấp thu máu huyết Giao Long và mở ra Cửu Bộ Phong Tiên Trận.
 
Trước đó hắn nhìn thấy phương pháp cấm chế của lão bà áo xanh thì cảm thấy có chút kỳ dị, nhưng sau khi quan sát lại một cách cẩn thận thì hắn thấy người này vẫn chưa quá thông suốt nên không để ý nhiều nữa. Nhưng lúc này cấm chế vẫn tồn tại trong sơn cốc trước mặt, Vương Lâm tập trung tinh thần suy nghĩ cả nửa ngày, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ minh ngộ.
 
- Dùng sinh cơ của vạn linh hồn làm Tử Cấm, phương pháp này có chút tương tự Sinh Tử Cấm trong Tứ Đại Cấm thời thượng cổ.
 
Vương Lâm trầm mặc một lát, hắn ngồi xổm người xuống mà tay phải đột nhiên lóe lên u quang. Lúc này hắn chậm rãi đặt tay trên mặt cỏ xanh bên cạnh thì móc đi một ít đất, ánh nắng lập tức ngưng tụ lại.
 
Gốc cỏ xanh đã rõ ràng trở nên hư thối, sinh cơ đã không còn nhiều lắm. Chỉ cần trải qua vài canh giờ nữa sinh cơ sẽ mất đi sạch sẽ, đến lúc đó trận pháp nơi đây sẽ hoàn toàn mở ra.
 
- Vì bên cạnh lão bà áo xanh có Thương Tùng Tử nên cũng không có thời gian bày đủ các bước trận pháp. Bà ta chỉ lưu lại những cấm chế đơn giản để hấp thu tất cả sinh cơ của cỏ cây nơi đây, đợi khi tất cả sinh cơ bị hấp thu thì trạn pháp này sẽ được mở ra.
 
Vương Lâm lẩm bẩm nói, trong lòng hắn có cảnh giác rất cao đối với lão bà áo xanh.
 
- Cấm chế trước mắt thì được hoàn thiện một nửa, cũng chẳng phải không thể phá, không bằng.
 
Khóe miệng Vương Lâm nhếch lên lộ ra một nụ cười lạnh, hắn đứng lên rồi lui ra phía sau vài bước. Lúc này hai tay hắn bấm pháp quyết, khi một chỉ được điểm về phía trước thì hắc quang lập tức bao phủ khắp bốn phía. Những ký hiệu do Phá Diệt Tâm Cấm hóa thành lập tức chấn động, ngay sau đó lại vỡ tan hóa thành từng điểm hắc quang rơi trên bãi cỏ.
 
- Ta không mở trận pháp này ra mà thêm những ký hiệu và cấm chế của mình vào trận pháp chưa hoàn thành này. Như vậy nếu dưới tình huống lão bà áo xanh không phát hiện được mà bước chân vào đây. Phá Diệt Tâm Cấm của ta và Sinh Tử Cấm dung hợp lại, hai loại uy lực của cấm chế trong Tứ Đại Cấm Thuật thời thượng cổ, dù Thương Tùng Tử vô tình bước chân vào cũng sẽ trọng thương.
 
Vương Lâm cẩn thận tiến lên phía trước, hắn tiến qua bãi cỏ cực kỳ dè dặt. Sau khi tiến vào trong sơn cốc hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua bốn phía, ánh nắng đang chiếu lên vị trí tận cùng của sơn cốc tiếp giáp với dãy núi khổng lồ đứng chắn trước mặt. Vùng núi này rất dốc, tất cả ngọn núi đều cao chót vót.
 
Vương Lâm cũng không ngừng lại mà dùng tốc độ nhanh như chớp leo lên dãy núi. Khi nhìn thấy Sinh Tử Cấm, Vương Lâm lại nhớ đến lời nói trước đó của Lý Nguyên.
 
-Vào thời kỳ thiên địa sơ khai đã có quy tắc xuất hiện, sau thời gian rất lâu thì có một phần phân ra và được gọi là cấm, cũng được gọi là trận. Tên gọi thì khác nhau nhưng bản chất lại giống nhau. Cấm chế được phân chia ra bốn loại từ thời thiên địa huyền hoàng tới nay. Nhưng trước thời kỳ thiên địa huyền hoàng chỉ có một bộ phận được xưng là hư, sau đó hư mới chia thành bốn phần, chính là Tứ Đại Cấm Thuật.
 
Tứ Đại Cấm Thuật thời thượng cổ ngoài Phá Diệt Cấm, Sinh Tử Cấm thì còn có Cổ Hồn Cấm và Tuế Nguyệt Cấm cực kỳ thần bí. Ngay cả cấm chế trên Tiên giới cũng đều từ trong Tứ Đại Cấm sinh ra rồi truyền đến hiện tại.
 
Sau khi trèo lên dãy núi thì Vương Lâm trầm tư một lúc lâu.
 
"
Năm xưa khi ta rời khỏi La Thiên thì Lý Nguyên từng nói nếu có thể học được toàn bộ Tứ Đại Cấm và dung hợp lại với nhau, dựa vào trí tuệ từ trong Tứ Đại Cấm cảm ngộ ra được Hư Thật. Hư chính là đỉnh phong của cấm chế. Nhưng sau rất nhiều vạn năm, sau khi thiên địa sơ khai phân ra cấm thì chưa từng có người nào từ trên cấm chế cảm ngộ được hư!" Vương Lâm thầm than một tiếng, hắn quyết định không suy nghĩ về điều này nữa mà dồn toàn bộ tinh lực cảm ứng tuyến đường của hai người Thương Tùng
Tử.
 
Lại một ngày trôi qua, bầu trời vẫn được bao phủ trong những luồng sáng bảy màu. Lúc này Vương Lâm đang đứng trên một đỉnh núi cao nhất, đứng đây giống như hắn có thể khoác lên người những luồng sáng bảy màu lấp lánh. Nếu từ xa nhìn lại, trong không gian tràn ngập luồng sáng bảy màu, Vương Lâm giống như một thần tiên.
 
Dãy núi khổng lồ giống như tường thành này uốn lượn một vòng, ngăn cách bên ngoài thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Trong kia sương mù bao phủ dày đặc, căn bản không thể nhìn rõ cảnh vật giống như một đại dương màu đen đang bùng lên những con sóng dữ.
 
Vương Lâm nhìn về phía trước, hắn rõ ràng cảm nhận được Thương Tùng Tử đang ở sâu trong sương mù. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng như băng, thân thể lập tức nhảy xuống bên dưới rồi phóng xuống dãy núi, dần dần đã càng ngày càng xa.
 
Thương Tùng Tử mặc Thần Ma giáp trên người, vẻ mặt lão cực kỳ cẩn thận. Mỗi khi lão tiến ra một bước trong sương mù thì tâm thần đều cực kỳ khẩn trương. Thân thể lão bà áo xanh đang đứng bên cạnh trong làn sương đencg được hắc khí vờn quanh bên ngoài. Không gian bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân hai người chậm rãi vang lên.
 
"
Lúc này tên họ Lữ chắc chắn đã chết, Bàng Đức có sở trường sưu hồn, chắc chắn sẽ có thu hoạch. Đặc biệt là Dịch Linh Ấn, chính là đại thần thông của Thần Tông." Trong lòng Thương Tùng Tử thầm tính toán thời gian, lão và Bàng Đức đã phối hợp với nhau nhiều lần, thường thì chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu rõ tâm tư.
 
"
Lúc này Bàng Đức có lẽ lên đường rồi." Ánh mắt Thương Tùng Tử bí mật lóe lên.
 
- Thương Tùng Tử đạo hữu, địa phương ngươi nói còn xa không?
 
Suốt cả đoạn đường lão bà áo xanh không nói điều gì, lúc này lại đột nhiên mở miệng.
 
- Không xa lắm, trước mặt mà thôi!
 
Thương Tùng Tử mở miệng nói, lão đang nói thì đột nhiên dừng chân lại. Đúng lúc này lão bà áo xanh cũng dừng chân rồi dùng ánh mắt cẩn thận nhìn về phía trước.
 
Trong làn sương mù phía trước mơ hồ có thể thấy một pho tượng đá. Pho tượng kia được ẩn trong sương mù, nhìn qua thì thấy hơi chuyển động, giống như sương mù liên tục tuôn ra rồi phát sinh biến hóa.
 
Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi tiến lên. Không lâu sau cả hai đã đi đến bên dưới bức tượng, lúc này ngẩng đầu lên nhìn mới thấy rõ tình cảnh trước mặt. Đây là một bức tượng đá cao gần trăm trượng có hình một người đàn ông, người này đang ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, trên mi tâm có một dấu ấn như tia chớp.
 
- Đây là.
 
Lão bà áo xanh trở nên sửng sốt, bà ta nhìn chằm chằm vào dấu ấn trên mi tâm bức tượng, vẻ mặt đột nhiên biến đổi.
 
Đúng lúc này những âm thanh vang lên bất định đột nhiên được truyền đến từ trong sương mù khắp bốn phía. Âm thanh này cực kỳ quỷ dị, bên trong còn ẩn chứa một luồng lực lượng có thể xuyên qua linh hồn. Âm thanh chợt xa chợt gần, cũng không thể phân biệt rõ ràng phương hướng.
 
"
Minh chí, tù phong thiên địa, chúng sinh cần độ lượng kiếp, bỏ đi một chấp niệm trong ngục sâu, dâng tặng Tu Chân Hành." "Minh chí, chúng sinh cũng là vô lượng, bỏ đi gông cùm hôm nay, thoát khỏi ý niệm của thiên, tìm được đạo lai sinh, dâng tặng Tu Chân Hành." "Minh chí, khóa thiên vận, xóa tối tăm, chúng sinh không phải kẻ có đạo thường trầm mình vào bể khổ, đạo niệm sai lệch, dâng tặng Tu Chân Hành." Những âm thanh quỷ dị này vang vọng trong sương mù rồi chậm rãi truyền đến dung nhập vào khắp bốn phía.
 
Vẻ mặt Thương Tùng Tử lập tức trở nên trắng bệch, lão sợ hãi nhìn khắp bốn phía. Lão bà áo xanh cũng hít vào một hơi thật sâu, những âm thanh quỷ dị chuyển thẳng vào trong tâm thần rồi liên tục vang vọng làm nguyên thần bà ta chấn động, đạo tâm cũng trở nên lung lay.
 
- Bọn họ là ai. những lời nói này có ý muốn chúng ta dừng lại sao?
 
Lão bà áo xanh nhìn về phía Thương Tùng Tử.
 
- Bọn họ là Minh Chí Giả.
 
Thương Tùng Tử vừa dứt lời thì sương mù trước mặt lập tức trở nên cuồn cuộn, một hư ảnh từ trong đó bay ra. Tốc độ hư ảnh quá nhanh, nó trực tiếp xuyên qua hai người Thương Tùng Tử và lão bà áo xanh.
 
Lúc này những âm thanh quỷ dị lại rõ ràng vang lên trong tai hai người.
 
- Thương Tùng Tử, Minh Chí Giả rốt cuộc là thứ gì?
 
Vẻ mặt lão bà áo xanh trở nên tái nhợt, những âm thanh kia vẫn liên tục vang lên trong tâm thần, lúc này đã mơ hồ không chịu đựng nổi.
 
- Mê Thất Giả bị mất đi đạo của chính mình thì liên tục mê man đi tìm kiếm, liên tục bay đi trong thế giới bảy màu này để tìm kiếm. Minh Chí Giả có đạo cảnh nhưng lại không có Đạo Kinh. Sau khi đạo tâm tan vỡ thì đám người này không thể ngưng tụ lại, chỉ biết bay đi trong sương mù truy tìm sau rất nhiều vạn năm. Bọn họ có lẽ đều đã chết, thứ còn lại chính là những chấp niệm sinh ra đạo hồn!
 
Thương Tùng Tử trở nên trầm tư, bên tai vẫn liên tục vang lên những âm thanh mơ hồ, lão khẽ hạ giọng nói.
 
- Đạo Kinh là gì?
 
Ánh mắt lão bà áo xanh trở nên ngưng trọng.
 
Thương Tùng Tử ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt, lão chậm rãi nói:
 
- Đúng vậy, chính là Đạo Kinh! Trước khi tiến vào thế giới này lão phu cũng chưa từng được nghe đến nó, nhưng sau khi tiến vào đây thì đã từ một vài dấu hiệu mà biết được trong thiên địa này có một bộ Đạo Kinh, nghe nói vật này được máu huyết thiên địa tạo thành.
 
- Thứ mà bọn chúng muốn, chính là Đạo Kinh sao?
 
Lão bà áo xanh hít vào một hơi thật sâu, lúc này những tin tức bà nghe được chính là những điều quá sức kinh người.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện