Vương Lâm đứng thẳng người trên cánh cửa đá, ánh mắt hắn đột nhiên đảo qua thiên địa rồi rơi trên người đám Lý Nguyên Lôi. Lúc này nhóm Lý Nguyên Lôi đã khôi phục trở lại từ trong trạng thái kinh hoàng, khi ánh mắt Vương Lâm đảo qua, tâm thần người nào cũng chấn động, trong lòng sinh ra cảm giác kính sợ.
Hình như đám Văn Thú đang vây quanh bốn phía còn không đáng sợ bằng người đàn ông áo trắng trước mặt. Nếu bọn họ được phép lựa chọn thì tất cả đều tình nguyện chiến đấu và chết trận với đám Văn Thú, chứ không muốn lựa chọn tình cảnh quỷ dị như vừa rồi.
Một lúc lâu sau Vương Lâm thu hồi ánh mắt, thân thể phóng thẳng lên không. Khi hắn phóng đi thì Văn Vương ở phía sau dẫn theo vài ngàn Văn Thú đang bao quanh đám người Lý Nguyên Lôi rồi gào thét phóng về phương xa, dần dần đã bao phủ khoảng trời trước mặt.
- Nơi đây không phải chỗ đám các ngươi nên dừng chân, mau rời khỏi đi.
Mãi đến khi Vương Lâm bỏ đi một lúc lâu thì từ trong thiên địa mới vang lên giọng nói của hắn.
Đám người Lý Nguyên Lôi đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều đang trầm tư sau khi sống sót qua cảm giác tai nạn chiếm giữ cả linh hồn và thể xác. Sau khi hồi tưởng lại tình cảnh quỷ dị vừa rồi thì cảm giác kính sợ của đám người với Vương Lâm càng trở nên sâu đậm.
Lúc này đám người đều đồng loạt hướng về phía Vương Lâm khom lưng và cúi đầu, sau đó cũng đồng loạt hóa thành cầu vồng rồi nhanh chóng phóng về phương xa. Lần này bọn họ đến đây cũng không mang đi hình ảnh về cánh cửa đá, không sinh ra những cảm ngộ về Phong giới, cái bọn họ mang đi chính là những cảm giác kính trọng đối với hình bóng tóc trắng áo trắng. Cảm giác kính sợ vẫn luôn tồn tại trong lòng, đồng thời cũng có cả hai chữ Lưu Nguyệt.
- Lưu Nguyệt!
Vương Lâm ngồi trên lưng Văn Thú, hắn lẩm bẩm nói một câu. Trong tâm thần hắn vốn đã có biển Tàn Dạ, lúc này lại có thêm một cánh cửa đá khổng lồ. Sau Tàn Dạ thì chính là Lưu Nguyệt.
Nhưng đối với thức thần thông thứ hai này, Vương Lâm cũng không hoàn toàn hiểu rõ, hắn cần phải liên tục cảm ngộ và thử nghiệm mới có thể thành hình.
- Thời gian quá ngắn, nếu được nhiều thì hoàn toàn có thể nắm giữ quy tắc năm tháng và vĩnh hằng. Nhưng lúc này lời hứa đối với Quy Nguyên Tông đã rất cấp bách.
Vương Lâm trầm tư, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua thiên địa sau lưng. Cảm ngộ lần này đã qua mười ngày, đạo hữu tông phái cấp tám cũng đã sớm bắt đầu.
- Thôi bỏ, ba ngày sau nên rời khỏi nơi này, sau khi xử lý xong chuyện Quy Nguyên Tông thì sẽ quay lại Phong giới tìm kiếm một lần nữa.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tâm thần vang lên giọng nói của chính mình. Đám Văn Thú ở bốn phía lập tức dùng tốc độ nhanh hơn rồi mang theo những tiếng rít gào kinh thiên phóng thẳng về phía vị trí rất sâu trong Phong Tiên giới.
- Ta cũng muốn xem trong Phong Tiên giới này rốt cuộc có bao nhiêu Văn Thú.
Ánh mắt Vương Lâm lại lóe lên tinh quang, hắn và mấy ngàn Văn Thú hóa thành đám mây đỏ khổng lồ phóng thẳng vào sâu trong Phong giới.
Lần này Vương Lâm không hạn chế tốc độ của Văn Thú, khi tiến về phía trước hai tay hắn liên tục bấm pháp quyết rồi điểm lên người. Sau khi vài luồng cấm chế rơi xuống thì lập tức phong bế tất cả khí tức bản thân. Chỉ ngắn ngủi vài canh giờ, hai tay Vương Lâm vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, cấm chế trong cơ thể lại ngày càng nhiều, cuối cùng hầu như đã bao phủ khắp toàn thân. Đến lúc này hắn mới yên lòng cũng phóng theo Văn Thú tiến vào sâu trong Phong Tiên giới.
Văn Thú liên tục gào thét và phóng đi như tên bắn trong những tiếng gió hú nghẹn ngào, dần dần Vương Lâm đã phóng qua vị trí cuối cùng ở bên ngoài và tiến sâu vào trong Phong giới.
Một ngày sau, hàng loạt lục địa nhỏ đã xuất hiện trong mắt Vương Lâm. Tất cả những đại lục có to có nhỏ khác nhau, bùng ra vẻ thê lương, nơi này hầu như chưa từng có tu sĩ bước chân vào.
Khi tiến về phía trước thì cuồng phong lại càng trở nên hung hãn, Vương Lâm nhìn thấy rất nhiều đàn Văn Thú gào thét phóng qua bên người. Dù đám Văn Thú này phần lớn đều có màu đỏ, nhưng trong đám vài ngàn Văn Thú lại có gần ngàn con Văn Thú màu xanh, cũng có cả Văn Thú màu trắng. Trong lúc phi hành, Vương Lâm không bắt Văn Vương kêu gọi, vì nếu có Văn Thú màu trắng thì sợ rằng rất khó thành công.
Nhưng quan trọng là khoảng cách giữa những đám Văn Thú kia lại không xa, nếu đã kêu gọi thì sợ rằng còn chưa kịp hoàn thành thì những Văn Thú khác đã phóng đến.
Vương Lâm bó chặt tâm thần, hắn rõ ràng cảm giác được trong mắt Văn Vương bên dưới lộ ra những luồng hàn mang và vẻ chấn động. Vương Lâm khẽ dùng tay phải vỗ lên đầu Văn Vương. Lúc này nó khẽ rít lên một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh hơn dẫn theo đám Văn Thú bay về phương xa.
Dần dần Vương Lâm thấy Văn Thú ngày càng nhiều, đám Văn Thú này đã không phải là mấy ngàn mà đã gần một vạn. Đám Văn Thú màu xanh bên trong lại xuất hiện ngày càng nhiều, ngay cả Văn Thú màu trắng cũng có mấy trăm.
Khi thấy tình cảnh như vậy, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, da đầu run lên. Cũng may đám Văn Thú kia chỉ gào thét phóng qua mà không có ý muốn dừng lại, chỉ chuyển động theo làn gió giống như đang chơi đùa. Hàng loạt những tiếng rít chói tai vang lên liên tục làm cho tất cả những người nào nghe được cũng phải rung động tâm thần.
Đây cũng chưa phải là vị trí sâu nhất trong Phong giới mà chỉ là vùng giáp ranh mà thôi. Nhưng lúc này số lượng Văn Thú đã không còn giống như ngày xưa, mà không dưới con số mười vạn.
- Nếu ta có thể điều khiển đám Văn Thú này.
Trong mắt Vương Lâm bùng lên những luồng sáng kỳ dị, Văn Vương bên dưới vẫn liên tục phi hành phóng vào sâu trong Phong giới.
Đúng lúc này đột nhiên thân thể Văn Vương khẽ chấn động, tốc độ phóng về phía trước đột nhiên giảm hẳn xuống, hai mắt lộ ra những luồng sáng hung ác nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ thấy nơi phương trời xa có hai con Văn Thú màu tím đang gào thét phóng đến, quỷ dị là thân thể hai con Văn Thú này lại dính liền vào nhau. Nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra nó có hai con.
Một luồng khí tức Toái Niết đại viên mãn sắp tiếp cận đến Thiên Nhân Đệ Nhất Suy đột nhiên điên cuồng bùng ra từ trên người hai con Văn Thú màu tím. Tất cả những nơi chúng đi qua thì toàn bộ Văn Thú đều phải tránh đường.
Trước mặt hai con Văn Thú đột nhiên xuất hiện một đàn hơn vạn con Văn Thú khác đang chuyển động theo gió. Nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy hai con Văn Thú này tất cả đều đồng loạt tránh ra ầm ầm, đám Văn Thú tạo ra một con đường để mặc cho hai con Văn Thú màu tím đi qua.
Có một Văn Thú màu đỏ không kịp tránh, chỉ chậm chân một chút mà chưa kịp tách ra đã lập tức bị hai Văn Thú màu tím đụng thẳng lên người.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân thể Văn Thú màu đỏ đột nhiên nổ tung rồi trở thành một mảng máu thịt. Hai Văn Thú màu tím cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì chứng tỏ sẽ dừng lại, sau khi đụng phải Văn Thú màu đỏ thì
lập tức phóng về phía trước như tên bắn rồi trực tiếp phóng qua bên cạnh đám Văn Thú của Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hình bóng bỏ đi của hai con Văn Thú màu tím. Một lúc lâu sau hắn trở nên trầm tư rồi điều khiển Văn Vương dẫn theo bầy Văn Thú tiếp tục phóng về phía trước.
Khi Vương Lâm liên tục đi về phía trước thì khoảng cách đến vị trí sâu nhất trong Phong giới đã ngày càng gần. Sau khi lặng lẽ ngồi nhìn những đàn Văn Thú phóng đi với số lượng không dưới mười vạn, hắn đã thấy được ba mảng đại lục đang trôi nổi ở vị trí sâu nhất trong Phong giới.
Bên ngoài ba mảng đại lục này còn có chính mảnh đại lục khác trôi nổi xung quanh giống như đang có nhiệm vụ bảo vệ. Chính mảnh đại lục này cực kỳ quỷ dị, màu sắc toàn thân của chúng hoàn toàn khác nhau, bên ngoài có màu đỏ, bên trong màu lam, vị trí tanh giới trung tâm có màu trắng, sau đó là màu tím, ở vị trí trung tâm có màu vàng.
Ba mảng đại lục được chín mảnh đại lục bao phủ bên ngoài bùng ra một lực lượng rất kỳ dị, ánh mắt Vương Lâm rơi lên trên thì lập tức vặn vẹo và nhìn không thể rõ ràng.
Nhưng khoảnh khắc khi Vương Lâm thu hồi ánh mắt thì thiên địa lại vang lên những tiếng nổ ầm ầm. Một mảnh đại lục trong chín cái có khoảng cách gần nhất đột nhiên run rẩy dữ dội. Khoảnh khắc này một luồng khí tức không thể nào hình dung nổi lập tức điên cuồng phóng ra.
Đúng lúc này thì mảnh đại lục lại chấn động ầm ầm, đại lục này quá lớn, thậm chí còn vượt xa Mạc La năm xưa. Lúc này nó chấn động làm những vị trí bên ngoài tan rã, hàng loạt Văn Thú màu đỏ huyễn hóa ra từ trên những lục địa tan vỡ đó. Tất cả đều mang theo ngọn lửa hung ác và những tiếng rít kinh thiên động địa, tất cả đều liên tục tản ra khắp bốn phía.
Ngay sau đó đại lục kia lập tức chấn động, rất nhiều Văn Thú màu xanh tản ra, những Văn Thú màu trắng và màu tím cũng có rất nhiều. Cuối cùng khi kim quang bùng lên thì hơn mười con Văn Thú màu vàng ầm ầm xuất hiện. Tình cảnh này làm da đầu Vương Lâm trở nên tê dại, thậm chí ngay cả hít thở cũng ngừng lại.
Đây là mảnh đại lục gì mà thậm chí có mười vạn, hai mươi vạn, ba mươi, thậm chí là năm mươi vạn Văn Thú ngưng tụ lại cùng một chỗ với nhau, tất cả đã tạo thành một đại lục không giới hạn.
Tình cảnh lúc này cũng không phải đại lục tan vỡ, cũng không phải đang run rẩy mà chẳng qua vì Văn Thú chuyển động nên những tiếng nổ ầm ầm trở nên vang vọng và thay thế tất cả âm thanh trong thiên địa.
Người nào chưa được nhìn thấy một đám hơn mười vạn Văn Thú thì chắc chắn sẽ không thể cảm nhận được sự rung động lúc này. Thân thể những Văn Thú cũng không phải nhỏ, lúc này một khi đạt đến số lượng mười vạn thì đã che phủ trời đất. Thậm chí Vương Lâm còn sinh ra một loại cảm giác giống như đây chỉ là một ảo giác và Phong giới không thể nào chứa đựng nổi số lượng Văn Thú khủng bố như vậy được. Lúc này hắn đã không nhìn thấy giới hạn, tất cả mọi thứ trước mắt đều là Văn Thú.
Lúc này không những là Vương Lâm mà ngay cả Văn Vương cũng bắt buộc phải cảm thấy sợ hãi. Thiên địa khắp bốn phía đều là Văn Thú với số lượng vô cùng vô tận, số lượng này Vương Lâm đã không thể nào tính toán được, cũng chỉ sinh ra những cảm giác mơ hồ. Hắn biết được có rất nhiều Văn Thú nhưng không thể tính được số lượng.
Nhưng dù thế nào, dù là ai mà nhìn thấy đám Văn Thú này, dù là tu sĩ Đệ Tam Bộ thì tâm thần cũng sẽ vang vọng, da đầu cũng run lên.
Đúng lúc này đám Văn Thú đang bao phủ cả thiên địa đột nhiên tản ra trong khoảng thời gian cực ngắn, vì vậy mà vị trí sâu nhất trong Phong giới được lộ ra trước mắt. Trên lực lượng của ba mảnh đại lục bảo vệ vòng ngoài lập tức xuất hiện dấu hiệu giống như đang vặn vẹo, làm cho ánh mắt có thể thấy được rõ ràng hơn.
Vương Lâm thấy được một tình cảnh cả đời khó quên, tình cảnh này làm vẻ mặt hắn tái nhợt rồi không cần do dự mà truyền thần niệm để điều khiển Văn Vương dẫn theo đám Văn Thú lui về phía sau như tên bắn.
Trên bầu trời ba đại lục kia xuất hiện một khe nứt khổng lồ giống như bầu trời bị xé toạc, khe nứt này lớn đến mức khó thể tưởng tượng. Một luồng uy áp kinh thiên động địa lập tức bùng ra từ trong khe nứt, ngay sau đó một con Văn Thú khổng lồ với thân thể trên vài vạn trượng chậm rãi thò nửa người ra từ trong khe nứt, giống như đang muốn giãy giụa phóng ra ngoài.
Nửa thân thể khổng lồ của con Văn Thú làm cho người ta há hốc mồm và hồn bay phách tán, giống như bị rơi vào một tu chân tinh rồi hút khô chỉ còn lại bộ xương.
Khi thân thể Văn Thú khổng lồ kia liên tục vùng vẫy thì những tiếng gào thét ầm ầm điên cuồng truyền ra khắp mọi ngõ ngách của Phong Tiên giới. Khoảnh khắc này toàn bộ Phong Tiên xuất hiện dấu hiệu tan vỡ một lần nữa. Lúc này tất cả Văn Thú khắp bốn phía đều run rẩy giống như đang quỳ lạy.
Ngay cả thân thể Văn Vương của Vương Lâm cũng liên tục lui về phía sau rồi liên tục giãy giụa, nhưng nó đã ở với Vương Lâm nhiều năm, Vương Lâm thân là nghịch tu, dù là Văn Thú cũng nghịch Văn Thú.
Lúc này dưới những luồng uy áp kinh thiên đang liên tục gào thét, kim quang toàn thân Văn Vương lập tức lóe lên điên cuồng. Văn Vương đột nhiên xoay người lại rồi hướng về phía con Văn Thú khổng lồ trong khe nứt mà gầm rống lên một tiếng.
Tiếng gầm rống này lộ ra vẻ điên cuồng, lộ ra cảm giác không cam lòng, cũng lộ ra sự tôn nghiêm của bản thân Văn Vương. Khoảnh khắc này tiếng gầm rống của Văn Vương đã vang vọng khắp Phong giới, cũng kinh thiên động địa.