Vương Lâm đang đứng giữa không trung, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn thôi diễn tìm ra một con đường sống mà cái quan trọng nhất chính là ngọc giản của Lưu Kim Bưu. Nhưng lúc này ngọc giản lại biến mất một cách quỷ dị, hơn nữa hạt châu Thiên Nghịch cũng biến mất theo.
Biến đổi này làm cho Vương Lâm bất ngờ, hơn nữa cũng cảm thất khó hiểu, hắn mơ hồ sinh ra ý nghĩ bất an:
- Con đường sống được thôi diễn ra có liên quan đến ngọc bọi, nhưng lúc này ngọc bội và Thiên Nghịch đều biến mất, vậy sao mà hóa giải được?
Vương Lâm cau mày, thân thể hắn lóe lên rồi tiến về Quy Nguyên Tông.
Đám người Lữ Yên Phỉ đang đợi Vương Lâm trong Quy Nguyên Tông, sau khi thấy Vương Lâm thì bọn họ lập tức kêu lên cung kính, nhưng trong lòng Vương Lâm lúc này đang bùng lên những con sóng dữ, hắn chỉ khẽ gật đầu.
Ngọc giản Lưu Kim Bưu đưa đến Quy Nguyên Tông lúc này đã trở thành vật tầm thường, cũng không còn bùng ra khí tức Toái Niết. Ngọc giản này thực tế lại rất đơn giản, Lưu Kim Bưu thông qua con rết trong ngọc bội để làm ra chúng. Sau khi hoàn toàn xác định ngọc giản có tu vi Toái Niết, lão sử dụng nó mới không lộ ra sơ hở.
Lúc này tám con rết đều đã chết sạch, khí tức này cũng tiêu tán, ngọc giản trở thành vật cực kỳ tầm thường.
- Sư thúc tổ, lúc này toàn bộ Quy Nguyên Tông đã thu xếp xong, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Lữ Yên Phỉ nhìn qua Vương Lâm rồi khẽ nói.
Vương Lâm trầm tư, hắn nhìn thoáng qua Quy Nguyên Tông, nơi đây hắn có chút cảm tình, hắn đã ở đây khi vượt qua khoảng thời gian đầu tiên khi đến Vân Hải, cũng có một thân phận trong Vân Hải.
- Các ngươi cứ đi trước, ta còn có việc phải xử lý. Sau này nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đi đến tinh vực cấp bảy tìm các ngươi.
Vương Lâm trở nên trầm tư rồi chậm rãi mở miệng.
Trong mắt Lữ Yên Phỉ bùng lên vẻ mất mát, nhưng nàng cũng biết với tu vi của Vương Lâm thì không thể dừng lại lâu ở một môn phái nho nhỏ như Quy Nguyên Tông, tất nhiên hắn phải đi. Nhưng nàng cũng không ngờ hắn lại đi nhanh như vậy.
Lữ Yên Phỉ cắn môi dưới, nàng khẽ khom người về phía Vương Lâm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lời nói lại không thể ra khỏi miệng mà hóa thành thở dài sâu kín. Nàng mang tất cả đệ tử tông phái Quy Nguyên Tông bước vào trong trận pháp rồi rời khỏi đây. Trước khi đi mỗi người đệ tử Quy Nguyên Tông đều hướng về phía Vương Lâm cúi đầu.
Nhìn tất cả đệ tử Quy Nguyên Tông rời đi, Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn khoanh chân ngồi trên quảng trường rộng rãi không một bóng người của Quy Nguyên Tông. Lúc này hắn nhìn bầu trời, trong mắt bùng lên hàn quang.
- Ta thôi diễn ra tất cả mọi đường, kết quả vẫn chỉ là cái chết. Dù có đi theo Quy Nguyên Tông đến tinh vực cấp bảy hay bỏ đi ngay bây giờ cũng không thể trốn thoát. Vương Lâm ta cả đời nghịch tu, hiện tại lại rơi vào tình cảnh này, dù liều mạng cũng phải tìm ra một con đường.
- Đệ Tam Bộ rất khủng bố, nếu lần này thoát khỏi kiếp nạn thì sớm muộn cũng có một ngày Đệ Tam Bộ cũng phải cúi đầu trước mặt ta.
Hàn ý trong mắt Vương Lâm ngày càng đậm.
Tay phải Vương Lâm được vung lên, khe nứt trữ vật xuất hiện, bên trong bay ra hai thanh đoản kiếm đã nhiễm thành màu đen. Hai thanh kiếm này chính là vật trong thế giới bảy màu, trên mặt kiếm có phong ấn mà hắn vẫn không thể phá giải được. Nguy cơ lần này tiến đến, hắn bắt buộc phải cưỡng chế mở ra phong ấn, vì chính mình mà liều mạng tăng thêm chút lực lượng.
Khi Vương Lâm chuẩn bị tiến vào sinh tử kiếp thì ở tinh vực cấp chín, trong Phá Thiên Tông, Lý Thiến Mai đang bị ba vị trưởng lão vây trong trận pháp không thể đi ra ngoài. Lúc này nàng nhìn về phía sư tôn rồi khẽ nói:
- Sư tôn, ngài không cho Lý Thiến Mai bỏ đi, có thể nói cho Lý Thiến Mai biết nguyên nhân không?
Sư tôn Lý Thiến Mai, tông chủ Phá Thiên Tông trở nên trầm tư, lão không nói gì giống như đã biến mất tất cả sinh cơ, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
- Sư tôn, từ nhỏ Lý Thiến Mai đã ở bên cạnh người, người dạy Lý Thiến Mai tu đạo, để Thiến Mai đạt đến tu vi hôm nay. Hiện nay chiến trường Yêu Tông đang khốc liệt, Thiến Mai cũng không có yêu cầu gì cả, chỉ muốn quay về chiến trường mà thôi.
Lý Thiến Mai cúi đầu, nàng khẽ mở miệng nói.
- Vi sư đã truyền ngọc giản đến khe nứt Yêu Tông, ba tháng sau ngươi có thể đến đó. Không cần nóng lòng nhất thời.
Sư tôn Lý Thiến Mai trầm tư một lát rồi mở miệng dùng giọng khàn khàn nói.
Hai mắt Lý Thiến Mai trở nên ngưng tụ, nàng nhìn về sư tôn nhưng tâm thần lại chấn động. Nàng đã nghĩ mãi mà không thể biết được vì sao sư tôn lại làm như vậy, mà lại điều động ba vị trưởng lão trừng phạt nàng. Mục đích ba vị trưởng lão đến đây rõ ràng không phải chỉ để phong ấn mình, dù sao với tu vi của mình cũng chưa đủ để sư tôn phải điều động ba vị trưởng lão. Ba vị trưởng lão này rõ ràng đến đây với mục đích giám sát và làm chứng, thứ bọn họ cần giám thị chính là.
Vẻ mặt Lý Thiến Mai lập tức trở nên tái nhợt, nàng đã phân tích ra, ba người trưởng lão đến đây giám thị, không phải mình mà chính là sư tôn. Vốn Lý Thiến Mai còn cho rằng sư tôn làm như vậy bởi vì mình dám cưỡng chế rời khỏi vị trí ở Yêu Tông, nhưng lúc này sư tôn lại cho mình ba tháng sẽ được trở về Yêu Tông, rõ ràng chuyện trước mắt không liên quan đến Yêu Tông.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao sư tôn lại làm như vậy." Lý Thiến Mai mơ hồ cảm thấy trái tim đập lên thật mạnh, nàng không phải đang lo lắng cho mình, mà trong lòng nàng không hiểu tại sao lại hiện lên hình bóng Vương Lâm.
- Sư tôn! Rốt cuộc Lý Thiến Mai đã làm ra chuyện gì, mà người phải giam giữ Thiến Mai lại ba tháng!
Lý Thiến Mai ngẩng đầu lên, trong mắt nàng bùng ra vẻ kiên định, nàng nhìn về phía sư tôn.
Sư tôn Lý Thiến Mai thầm than một tiếng, lão nhìn về phía đệ tử mình coi trọng nhất, trong mắt lộ ra vẻ hiền từ và phức tạp. Một lúc lâu sau lão mới chậm rãi nói:
- Ngươi.
Sư tôn Lý Thiến Mai còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, khoảnh khắc khi một chữ được nói ra thì một trong số ba vị trưởng lão kia lập tức ôm quyền nói:
- Kính xin tông chủ nghĩ lại!
- Ta biết rồi!
Gương mặt sư tôn Lý Thiến Mai, tông chủ Phá Thiên Tông trở nên cực kỳ lạnh lẽo, lão quét mắt nhìn sang ba vị trưởng lão rồi nói.
- Lý Thiến Mai, ngươi có quen biết một người tên là Lữ Tử Hạo!
Ánh mắt tông chủ Phá Thiên Tông chuyển lên người Lý Thiến Mai, vẻ mặt Lý Thiến Mai vẫn bình tĩnh, nhưng tâm thần lại ầm ầm chuyển động, lại bùng lên những con sóng cao ngất trời.
- Thiến Mai biết người này vì năm xưa sư tôn từng để Lý Thiến Mai đến tinh vực cấp năm tìm kiếm di vật và ngọc giản của Tư Mã sư huynh, trên đường đi Thiến Mai đã gặp Lữ Tử Hạo.
- Đây chính là nguyên nhân ta giam ngươi ba tháng!
Tông chủ Phá Thiên Tông nhìn thật sâu vào trong mắt Lý Thiến Mai, lão dùng giọng chậm rãi nói. Lý Thiến Mai trầm tư nhưng một luồng lực lượng lại dần bùng lên bao phủ thân thể mềm mại. Nàng vì Vương Lâm mà có thể rời khỏi chiến trường Yêu Tông, hiện nay nghe lời sư tôn nói ra, với tâm trí của nàng thì lập tức cảm nhận được nguy cơ sinh tử đang bao phủ bốn phía Vương Lâm. Nguy cơ này cực kỳ khủng bố, ngay cả sư tôn cũng không thể xoay chuyển được, chỉ có thể triệu hồi chính mình về tông phái, nhìn thì có vẻ giống vây khốn nhưng thực tế chính là bảo vệ mình.
Sau khi trầm tư, vẻ mặt Lý Thiến Mai dần trở nên yên tĩnh nhưng tâm thần lại được bao phủ trong luồng cảm giác cay đắng và kiên quyết, nàng chậm rãi đứng lên.
Khoảnh khắc khi Lý Thiến Mai đứng thẳng người lên, vẻ mặt ba vị trưởng lão bên ngoài trận pháp lập tức trở nên lạnh lùng như băng, một người trong số đó quát lên:
- Lý Thiến Mai, ngươi muốn làm gì?
- Sư tôn, từ nhỏ Lý Thiến Mai đã là một cô gái mồ côi được ngài nuôi lớn, được hưởng tình thương của ngài, được ngài dạy bảo thành người. Ngài truyền cho Thiến Mai đạo lý, tuy là sư tôn nhưng trong lòng Lý Thiến Mai đã thầm coi ngài là cha.
Giọng nói Lý Thiến Mai bình tĩnh nhưng trong mắt lại bùng lên luồng sáng chân thành. Nàng nhìn về phía sư tôn rồi chậm rãi quỳ trên mặt đất khẽ dập đầu.
- Sư tôn, công ơn nuôi dưỡng này nếu kiếp sau Thiến Mai dù muôn ngàn lần chết cũng nhất định phải báo đám!
Tâm thần sư tôn Lý Thiến Mai chấn động, lão nhìn Lý Thiến Mai mà vẻ mặt càng trở nên phức tạp. Lão đã nuôi lớn Lý Thiến Mai, cũng rất hiểu tâm tình của đứa đệ tử này.
- Ngài dạy bảo Thiến Mai tu đạo, giúp Thiến Mai luyện đan, Thiến Mai chỉ mất ngàn năm đã đạt đến tu vi Toái Niết. Thiến Mai biết ngài đã vì con mà sử dụng rất nhiều dược liệu trong tông phái, làm cho một vài vị trưởng lão mang lòng bất mãn, có những lời nói không đúng với ngài. Sư tôn, ân tình này Lý Thiến Mai sẽ mãi không bao giờ quên, kiếp sau dù làm trâu ngựa cũng sẽ báo đáp.
Lý Thiến Mai dập đầu lần thứ hai, ơn nghĩa của sư tôn với nàng đúng là cả đời không thể nào quên.
- Thiến Mai cũng biết vì màu tóc mà các trưởng lão hoài nghi mình là người dị tộc, từng có người nói Thiến Mai không cùng tộc. Những người có dị tâm sẽ vì Thiến Mai mà bất mãn với ngài vì hao tốn quá nhiều đan dược tông phái, thậm chí bất mãn vì ngài truyền đạo cho Thiến Mai. Nhưng ngài không để ý đến tất cả, vẫn ôn hòa như một người cha với Thiến Mai, cũng vì Thiến Mai mà tiêu hao rất nhiều nguyên lực bản thân giúp luyện hóa đan dược, vì mục đích cũng cố nền móng. Ơn nghĩa này, ngài nói xem Thiến Mai phải báo đáp thế nào.
Trong mắt Lý Thiến Mai chảy xuống dòng lệ trong suốt, cả đời nàng rất ít khi khóc, dù tuổi thơ bị người khác chế nhạo, dù đất trời bao la giống như chỉ có chính mình cô độc cũng rất ít khi chảy nước mắt. Nhưng lúc này nàng lại khóc, Lý Thiến Mai vừa khóc vừa hướng về phía sư tôn dập đầu ba lần.
- Những ân đức này, sư tôn, Thiến Mai dù chết cũng mãi mãi không bao giờ quên. Nhưng hôm nay, Thiến Mai muốn bỏ đi!
Lý Thiến Mai ngẩng đầu lên, nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống, sư tôn trong lòng nàng giống như một người cha.
- Hắn đáng để ngươi phải đi sao?
Sư tôn Lý Thiến Mai nhìn qua người con gái chính mình nuôi dưỡng khôn lớn, trong lòng lão thực ra cũng đã với đối phương giống như con gái mình.
- Hình bóng huynh ấy đã khắc sâu trong lòng Thiến Mai, không người nào có thể thay thế được. Đệ tử cũng không biết mình có cảm tình gì với hắn, nói không rõ. Nhưng sau thời gian trăm năm, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà hình bóng của huynh ấy vẫn tồn tại, giống như kiếp trước Thiến Mai là cá dưới mặt nước, mà huynh ấy chính là chim trên bầu trời, Thiến Mai không biết. Thậm chí đệ tử cũng biết, trong lòng huynh ấy mãi mãi sẽ không tiếp nhận thêm người phụ nữ nào khác, nhưng tất cả cũng không thể nhận xét xem đáng làm vậy hay không. Thiến Mai chỉ biết, nếu chính mình bỏ mặc tất cả, nếu không đi thì cả đời này sẽ không còn gì sung sướng.
Giọng nói Lý Thiến Mai rất khẽ, trong lời nói hình
như thấm đẫm nước mắt.
Sư tôn Lý Thiến Mai trở nên trầm tư, một lúc lâu sau lão khẽ mở miệng rồi chậm rãi nói:
- Đại hội tông phái cấp tám lần này đã bị Thần Tông hủy bỏ.
Một câu nói này đã làm thân thể Lý Thiến Mai chấn động, nàng thân là đệ tử tinh vực cấp chín tất nhiên hiểu kẻ có thể hủy bỏ đại hội phân tông cấp tám chỉ có. Thần Tông!
- Nhiều năm trước người Thần Tông đã điều tra Lữ Tử Hạo, cho đến khi hắn xuất hiện! Người muốn đi sao?
Sư tôn Lý Thiến Mai khẽ nói. Lúc này vẻ cay đắng trên mặt Lý Thiến Mai lại càng đậm nhưng cũng cực kỳ kiên định, nàng nhìn qua sư tôn rồi gật đầu:
- Thiến Mai muốn đi!
- Nếu là người tầm thường trong Thần Tông sẽ không thể hủy bỏ đại hội phân tông cấp tám lần này, mệnh lệnh này chỉ có thể do đại trưởng lão Thần Tông là Thủy Đạo Tử đưa ra. Với tu vi của ngươi, dù toàn bộ tu sĩ Phá Thiên Tông gom lại một chỗ cũng vô dụng.
Sư tôn Lý Thiến Mai khẽ nhắm hai mắt lại.
Lý Thiến Mai cắn môi dưới ứa máu, nàng cảm thấy cực kỳ cay đắng. nhưng vẻ kiên định trong ánh mắt lại càng nồng đậm, càng ngày càng nhiều.
- Đệ tử biết không làm được gì nhưng nhất định phải đi. Sư tôn, người cho Thiến Mai đi, Thiến Mai bắt buộc phải đi.
- Vì ta biết được tính tình ngươi, nên sau khi biết chuyện này mới lập tức gọi về, việc này đừng nhắc lại nữa. Ngươi cứ ở đây bế quan ba tháng, ba tháng sau thích đi đâu thì đi.
Sư tôn Lý Thiến Mai mở bừng mắt, giống như đã chính thức quyết định.
Vẻ cay đắng trên gương mắt Lý Thiến Mai càng trở nên đậm đặc, con ngươi nàng giống như đã mất đi tất cả thần thái, một cơn đau đớn kịch liệt từ tận sâu trong tâm thần truyền ra. Luồng cảm giác đau đớn này bùng ra ngoài hư không giống như muốn bao phủ toàn thân nàng.
Thân thể Lý Thiến Mai đột nhiên trở nên nhẹ bỗng, nàng vô thức lui ra phía sau vài bước rồi phun ra một ngụm máu tươi rơi trên mặt đất, vẻ mặt nàng cũng trở nên tái nhợt. Nhìn thấy Lý Thiến Mai phun ra máu tươi, vẻ kiên định trong mắt sư tôn lập tức tan vỡ, lộ ra vẻ phức tạp.
- Sư tôn, người có thể không cho đệ tử đi, nhưng không thể ngăn đệ tử tiêu đạo.
Lý Thiến Mai khẽ cúi đầu, giọng nói của nàng rất khẽ, nhưng hai mắt bùng lên hào quang quyết liệt.
- Ngươi!
Hai mắt sư tôn Lý Thiến Mai lóe lên, lão nhanh chóng nâng tay phải rồi điểm về phía trước. Một luồng ấn ký lập tức rơi lên trận pháp, trực tiếp khắc sâu lên người Lý Thiến Mai làm tất cả nguyên lực hỗn loạn sắp bùng nổ bị áp chế xuống. Trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra nụ cười thê thảm, nàng ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính vết máu. Nàng nhìn về phía sư tôn rồi khẽ nói:
- Sư tôn, lúc này người có thể ngăn cản Thiến Mai, có thể ngăn cản Thiến Mai ba tháng nhưng không thể ngăn được cả đời. Huynh ấy còn chưa trả lời rõ ràng cho Thiến Mai vấn đề thứ ba, dù huynh ấy chết thì Thiến Mai cũng muốn đi theo, chờ huynh ấy trả lời vấn đề thứ ba. Khi còn bé người đã từng dạy Thiến Mai, con người sống cả đời cũng đôi khi phải cố chấp, cần phải tự tìm cho chính mình lòng can đảm, cần có dũng khí để vùng vẫy. Tu sĩ nếu không cố chấp sẽ chẳng tu đến đại đạo.
Vẻ mặt sư tôn Lý Thiến Mai cực kỳ âm trầm, trong đó cũng lộ ra vẻ thống khổ. Lão biết rõ tính cách đứa đệ tử này nhưng cũng không ngờ Thiến Mai lại dùng phương pháp tiêu đạo để chống đối. Đúng, lão co thể ngăn cản nàng vào lúc này, có thể ngăn cản được ba tháng, nhưng quả thật không thể ngăn cản được cả đời.
- Ngươi đã nghĩ thông chưa?
Sư tôn Lý Thiến Mai trở nên trầm tư một lúc lâu, giọng nói của lão dần trở nên lạnh lẽo.
- Đệ tử đã nghĩ kỹ, xin cho Thiến Mai rời đi.
Lý Thiến Mai dùng ánh mắt đau khổ nhìn về phía sư tôn.
- Một khi bước ra khỏi trận pháp ngươi sẽ không còn là đệ tử Phá Thiên Tông cũng không còn là đệ tử của ta, từ nay về sau cũng đừng gọi ta là sư tôn vì khi ngươi bước đi sẽ giống như chưa từng có sư tôn. Ngươi phải biết tự lo lắng cho chính mình!
Sư tôn Lý Thiến Mai vung tay áo lên, trận pháp đang bao quanh nàng lập tức tan vỡ hóa thành một lực trùng kích tản ra khắp bốn phía. Lúc này trận pháp đã hoàn toàn mở ra.
Vẻ mặt ba vị trưởng lão Phá Thiên Tông chấp hành hình phạt đột nhiên có biến đổi lớn, một người trong số đó khẽ quát:
- Tông chủ, người có ý gì?
- Cút!
Sư tôn Lý Thiến Mai ngẩng đầu lên thật mạnh, một tiếng gầm nhẹ vang lên kèm theo cả tiếng gió gào thét, một luồng khí tức vượt qua Thiên Nhân Đệ Tam Suy điên cuồng bùng ra rồi quét về phía ba vị trưởng lão. Đám người kia lập tức phun ra máu tươi, thân thể bị đánh văng.
- Lý Thiến Mai, vi sư tôn trọng sự lựa chọn của ngươi!
Sư tôn Lý Thiến Mai chuyển lên người cô gái trong trận pháp, giọng nói của lão rất bình tĩnh nhưng khi vang lên bên tai Lý Thiến Mai lại hơi run rẩy.
Lý Thiến Mai dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sư tôn, cảm giác trống rỗng trong lòng đã càng đậm làm tâm thần nàng sinh ra cảm giác đau đớn khôn cùng. Phá Thiên Tông chính là mái nhà của nàng, sư tôn là cha của nàng. Nhưng lúc này nàng lại phải lựa chọn.
Bầu không khí bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh, trên mặt Lý Thiến Mai lộ ra vẻ thê thảm. Nàng cúi đầu xuống rồi quỳ phục xuống đất, nàng dập đầu sáu lần. Sư tôn nhìn về phía Lý Thiến Mai, trong mắt lão bùng lên vẻ thương tiếc.
- Ngươi đi đi!
Sư tôn Lý Thiến Mai khẽ quay đầu, lão nhìn lên bầu trời, trong lòng lão giống như bị xé toạc ra.
Lý Thiến Mai không nói, nàng ngơ ngác nhìn về phía sư tôn thật lâu, nước mắt liên tục chảy xuống. Cuối cùng nàng xoay người hóa thành một luồng cầu vồng bay về phía hư vô mờ mịt.
- Đã không còn nhà để về.
Vẻ mờ mịt trong mắt Lý Thiến Mai ngày càng đậm.
Khi Lý Thiến Mai đã bỏ đi xa, sư tôn nàng khẽ nhắm mắt lại, trong lòng lão vừa đau đớn vừa vắng lặng.
- Tông chủ, Lý Thiến Mai đắc tội Thủy Đạo Tử tiền bối, nếu Thần Tông nổi giận thì Phá Thiên Tông chúng ta sao có thể chịu đựng được! Việc này cần phải báo cho Thần Tông, một khi Thần Tông tức giận thì ngươi sẽ trả giá vì chuyện này!
Một người trưởng lão bị hất văng ra phương xa lại mở miệng nói.
- Cút hết đi!
Sư tôn Lý Thiến Mai xoay người lại thật mạnh rồi hướng về phía đám trưởng lão kia gầm lên. Lúc này tu vi Thiên Nhân Suy Kiếp lập tức bùng phát, những tiếng nổ ầm ầm vang lên, nhóm trưởng lão liên tục phun ra máu tươi, thân thể liên tục lui ra phía sau giống như diều đứt dây. Khoảnh khắc này thân thể đám người đột nhiên tan vỡ, nguyên thần gào thét bỏ chạy về phương xa.
- Mười vạn tám ngàn năm trước Phá Thiên Tông đã là nô tài của Thần Tông, ngay cả các ngươi tu thần tính cũng hoàn toàn là nô dịch, cũng sợ hãi Thần Tông. Nếu Lý Thiến Mai trêu chọc Thủy Đạo Tử, tất cả trách nhiệm sẽ do một mình lão phu gánh chịu.
Sư tôn Lý Thiến Mai hất tay áo lên, thân thể chợt lóe lên rồi biến mất giữa trời đất.
Chỉ còn giọng nói của lão như tiếng sấm động vang vọng khắp Phá Thiên Tông, âm thanh này tuy mạnh nhưng không thể phá tan sự kinh hoàng của đám tu sĩ Phá Thiên Tông bị Thần Tông nô dịch vài ngàn năm, tình cảnh nô dịch này tràn ngập đạo tâm, nô dịch tâm thần tu sĩ. Nhưng trong Vân Hải tinh vực bị sương mù bao phủ nồng nặc có mấy người nhìn thấu vấn đề này chứ.
Tất cả mọi chuyện Lý Thiến Mai đã làm, dù rời khỏi chiến trường Yêu Tông hay quyết định lần này thì Vương Lâm cũng không thể biết được. Lúc này Lý Thiến Mai đã giống như một cô gái không nhà, nàng mang theo cảm giác mù mịt phóng về tinh vực cấp năm.
Lý Thiến Mai vốn là một cô gái cô độc, thời thơ ấu chính là một cô nhi, cũng vì mái tóc màu xanh mà không được sung sướng, nhưng nàng vẫn kiên cường, vẫn yên lặng, vẫn quyết định đi đến tận cùng. Nhưng lúc này nàng đã mất đi mái nhà giống như sa chân vào hố sâu không đáy, cảm giác cô độc bao phủ tâm thần. Thân thể mềm mại của nàng cực kỳ hiu quạnh giống như được gió thổi qua đưa đi, dù nàng đến đâu cũng không thể tránh khỏi sinh tử kiếp.
Khoảnh khắc này trong Quy Nguyên Tông trên tinh vực cấp năm, hai thanh đoản kiếm đang bay bổng trước mặt Vương Lâm, trên thân kiếm bùng lên hào quang nhưng lại lập tức tối sầm. Lúc này hai luồng kiếm quang giao thoa vào nhau rồi mơ hồ huyễn hóa ra ngàn vạn bóng kiếm, tất cả giao thoa xung quanh người hắn tạo thành một vòng xoáy kiếm quang xoay chuyển cả thiên địa.
Khi Vương Lâm liên tục tế luyện để phá vỡ phong ấn thì hai thanh kiếm cực kỳ khủng bố trong thế giới bảy màu lại chậm rãi bùng ra toàn bộ uy lực.
Khi thời gian chậm rãi trôi qua, những bóng kiếm đen trắng bên ngoài thân thể Vương Lâm ngày càng nhiều. Một vạn, năm vạn, mười vạn, ba mươi vạn, năm mươi vạn. Cho đến. trăm vạn! Lúc này trăm vạn bóng kiếm đen trắng tạo thành một luồng gió kiếm trong thiên địa, truyền ra những tiếng kiếm rít kinh thiên động địa.