Những chuyện này Vương Lâm đều không biết.
Lúc này hắn vừa cất bước vào trong cánh cửa thông thiên trong Thiên Nghịch liền bước vào trong thế giới kia. Nơi này là một mảng tinh không vô tận. Khoảng không gian này không có sương mù, chỉ có ánh sáng của tinh vân như ngọc tỏa ra cực đẹp.
Mảng tinh không này rất yên tĩnh, rất tĩnh lặng.
Và nó cũng rất xa lạ đối với Vương Lâm.
- Ngươi là người thứ ba. bước vào bên trong cánh cửa này.
Âm thanh nỉ non kia từ trong tinh không chậm rãi truyền ra. Ngay trong nháy mắt khi giọng nói này xuất hiện, lập tức trong tinh không đột nhiên có ánh sáng chói lòa bừng lên, trong tiếng ầm ầm một khối tinh thần bộc phát ra, ngưng tụ trước người Vương Lâm, hóa thành một dòng ánh sáng thật lớn.
- Vào đi. người thứ ba có duyên với ta.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, trầm ngâm một chút, sau đó cất bước vào trong dòng ánh sáng nọ. Trong nháy mắt khi hắn tiến vào, hồn phách của hắn liền lập tức tiêu tán, khi xuất hiện thì trước mặt Vương Lâm đã làm bầu trời xanh thẳm và mặt đất màu đen.
Đây chính là bên trong cánh cửa thông thiên, trên mặt đất đen tràn ngập cỏ xanh. Từng cơn gió nhẹ thổi tới khiến cho cỏ xanh rung động lao xao.
Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, giống như là nước biển bị đặt ngược lên đó vậy.
Phía trước hắn, trên mặt đất là một cái cây khổng lồ che trời. Cái cây này cao vô cùng, trên cây sắc xanh tràn ngập nhưng không che lấp nổi vô số những vết gãy vỡ.
Cái cây khổng lồ này đã mất đi hết thảy sinh cơ, đang giãy giụa, chậm rãi chết đi.
Vương Lâm nhìn cây đại thụ trước mặt, hít sâu một hơi.
- Đây là bổn mạng Niết Kiếp bảo vật của ta biến thành. Chỉ có thế ta mới có thể sống sót tới ngày hôm nay.
Tiếng nói nỉ non từ trong cây đại thụ truyền ra, vang vọng giữa trời đất.
Tâm thần Vương Lâm rung động, nhìn thân cây khổng lồ có thể sánh với Cổ Thần này.
- Ta đến từ Viễn Cổ Tiên Vực, tên là gì thì ta đã quên. Sau khi xuống nơi đây, thế nhân gọi ta là chủ nhân Phong giới hoặc Phong giới tôn sư. Trước ngươi đã có hai người tiến vào nơi này. Ta không biết tên của họ. Nhưng có thể tiến vào nơi này đó là có duyên với ta. Người thứ nhất tiến vào ta cho hắn đạo pháp tuyệt luân, cho hắn cảm ngộ của ta đối với thiên địa. Người thứ hai tiến vào ta cho hắn nửa thân thể quy tắc, khiến cho hắn có tư chất kinh thiên! Ngươi là người thứ ba tiến vào nơi này, ngươi muốn cái gì.
Vương Lâm trầm mặc, hồi lâu sau nhìn cây đạo thụ, chậm rãi nói:
- Thủy Đạo Tử là do ngươi bức lui?
- Nếu ngươi không có được ngọc bội năm đó đã tiêu tán của ta thì ta cũng không giúp ngươi. Nhưng ngươi đã tìm được ngọc bội, ta có thể thông qua ngọc bội đó thi triển lại một chút lực lượng còn lại. Tên đạo nô năm đó của ta, ta đã cho hắn ba cơ hội bất diệt, cuối cùng đã dùng hết, thế nên lúc đó mới ra tay.
- Ngươi vì sao lại giúp ta?
Vương Lâm đè nén sự khiếp sợ trong lòng, mặt không đổi sắc, dò hỏi.
Lời nói này của Vương Lâm khiến cho đại thụ trầm mặc, hồi lâu sau tiếng nỉ non mang theo sự già nua vang vọng truyền tới.
- Ở rất lâu trước kia, Thái Cổ Tinh Thần không có phân chia thành nội giới, ngoại giới. Ở trong vùng tinh thần mênh mông vô tận, có một vùng thánh địa được xưng là Viễn Cổ Tiên Vực. Viễn Cổ Tiên Vực này thống lĩnh cả phiến tinh không này, giáo hóa vạn tộc. Tất cả sinh linh trong tinh không khi đạt tới một trình độ nhất định, sau khi mở ra tinh thần bản thân sẽ phi thăng, tiến vào Viễn Cổ Tiên Vực, trở thành dân chúng của tiên vực. Vốn hết thảy mọi chuyện đều nằm trong vòng tuần hoàn. Chỉ bởi vì một chí bảo ngoài tinh không khiến cho tất cả mọi chuyện phát sinh kịch biến nghiêng trời lệch đất. Lần biến đổi này khiến cho Viễn Cổ Tiên Vực phân chia làm hai bộ phận, xuất hiện giới nội và giới ngoại. Trái tim của tinh không này – Viễn Cổ Tiên Vực cũng phân chia, trở thành thánh địa của giới ngoại. Mà ở giới nội cũng có một bộ phận Viễn Cổ Tiên Vực tồn tại. Ta chính là từ nơi đó tới.
Vương Lâm nghe những lời nói của âm thanh già nua này, tâm thần như có sóng to gió lớn. Chuyện bí ẩn thế này những người biết được trên thế gian này hẳn là cực kỳ ít ỏi. Hắn không ngờ là giới ngoại và giới nội có liên hệ như vậy.
Viễn Cổ Tiên Vực phân làm hai, khiến cho Thái Cổ Tinh Thần cũng chia cách, trở thành hai vùng tinh không của giới nội giới ngoại.
- Người Viễn Cổ Tiên Vực trong trận biến đổi lớn năm đó chết vô số, sụp đổ rất nhiều. Ngay cả Tiên Hoàng viễn cổ tồn tại từ khi thiên địa sơ khai cũng bị pháp bảo đó đánh trọng thương phải bế quan, không màng thế sự. Nhưng những người tách khỏi Viễn Cổ Tiên Vực do bốn vị Tiên Phi thống lĩnh thì không lúc nào không nhìn chằm chằm từ giới ngoại. Bọn họ muốn chính là kiện pháp bảo năm đó, muốn chính là đại lộ thông thiên tới Viễn Cổ Tiên Vực trong giới nội.
Ta thân là một đạo tiên của Viễn Cổ Tiên Vực nội giới, sau khi xuống nơi này cũng muốn thống lĩnh hết thảy sinh linh trong giới nội chống lại sự xâm lấn của giới ngoại, lại càng muốn đánh với bọn họ một trận. Chỉ là ta còn chưa hoàn thành tâm nguyện thì lại bị đạo nô đánh lén, lưng lại bị mấy người của giới ngoại Viễn Cổ Tiên Vực liên thủ đánh trọng thương, cuối cùng bị tiên phi diệt thân thể ta, khiến ta không thể không tiến vào trong Thiên Nghịch, lấy pháp bảo chi linh để tồn tại.
- Thiên Nghịch là thứ gì?
Tâm thần Vương Lâm chấn động, nhanh chóng hỏi.
- Pháp bảo năm đó dẫn tới phân chia kịch liệt tại Viễn Cổ Tiên Vực chính là một vật đến từ bên ngoài tinh không, đó là Thiên Nghịch. Chẳng qua Thiên Nghịch cũng chỉ là một cái la bàn. Trên la bàn này còn có ba bảo vật. Thiên Nghịch châu chính là vật được đặt ở trung tâm. Sau khi Viễn Cổ Tiên Vực phân chia xong, ta thân là đạo tiên, muốn thống lĩnh giới nội đấu tranh với giới ngoại một trận liền được Tiên Hoàng ban thưởng cho hạt Thiên Nghịch châu này. Chỉ là ta cũng không phải là chủ nhân đời thứ nhất của Thiên Nghịch châu. Sau khi ta nghiên cứu vô số năm thì mới biết trước ta, Thiên Nghịch châu này còn có hai chủ nhân. Mỗi một người bọn họ đều là những tồn tại
vượt xa so với ta. Mà đều là những tu sĩ bên ngoài tinh không! Hơn nữa ta lại suy đoán rằng hạt châu Thiên Nghịch mới chính là vật trọng yếu nhất trên la bàn! Đáng tiếc là Tiên Hoàng bế quan, nếu không thì để người nghiên cứu nhất định có thể phá giải hoàn toàn bí mật của Thiên Nghịch, tìm tới được Thái Cổ Thần Cảnh!
- Thái Cổ Thần Cảnh?
Vương Lâm biết được càng nhiều bí mật kinh thiên, mỗi một cái đều có thể khiến an nghe thấy mà rung động. Lúc này khi vừa nghe thấy Viễn Cổ Tiên Vực xong lại nghe được bốn chữ Thái Cổ Thần Cảnh!
- Thái Cổ Thần Cảnh là một thứ tồn tại. đối với sự hiểu biết của ta thật sự là rất ít. lúc này sinh cơ của ta đã tuyệt diệt, sớm phải chết đi rồi. Nhưng sứ mạng của ta chưa hoàn thành, Tiên Hoàng còn chưa xuất quan, Viễn Cổ Tiên Vực vẫn luôn bị phong ấn, quyết không thể để cho người giới ngoại xâm nhập quấy rầy. Nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Hai người trước tiến vào nơi này bọn họ vẫn chưa trở thành chủ nhân tiếp theo của Thiên Nghịch. Cho dù có trở thành chủ nhân thì cũng chỉ là quân cờ của ta mà thôi. Nhưng ngươi bất đồng. Ngươi đã làm cho Thiên Nghịch dung nhập vào nguyên thần, trở thành chủ nhân của Thiên Nghịch rồi. Cho nên ta mới phải giúp ngươi. Ta muốn ngươi trở thành tôn sư của Phong giới, khiến ngươi giúp ta thủ hộ Phong giới, chống lại sự xâm nhập của giới ngoại, đợi khi Tiên Hoàng thức tỉnh từ trong bế quan, cho tới khi phong ấn của Viễn Cổ Tiên Vực được mở ra! Ta sau khi giúp ngươi sẽ hoàn toàn tiêu tán. Ngọc bội mà ngươi tìm về cùng với Niết Kiếp bảo vật của ta sẽ dung nhập trong đại trận trung tâm của giới, khiến cho uy lực của nó càng mạnh, cho ngươi có thời gian trưởng thành! Ngươi nếu có thể lập được đại công lớn như vậy thì Tiên Hoàng sau khi tỉnh lại, thấy ngươi dâng ra Thiên Nghịch nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi vô cùng, hoàn thành hết thảy tâm nguyện của ngươi. Ngay cả nữ tử mà ngươi đặt trong Tị Thiên Quan cũng có thể sống lại!
Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đại thụ, trầm mặc hẳn.
- Người này không ngờ những năm gần đây đã quan sát mình rất lâu, biết được mọi chuyện của mình, lại càng biết được khát vọng của mình đối với việc Uyển Nhi sống lại, muốn mình khuất phục Tiên Hoàng kia! Hắn muốn mình khi Tiên Hoàng thức tỉnh dâng lên Thiên Nghịch, nhưng nếu mình làm theo thì sẽ bị Tiên Hoàng kia hoàn toàn nắm lấy trong tay.
Toàn bộ số mạng mình phải phụ thuộc vào hắn. Hắn vui vẻ rồi có thể cứu sống Uyển Nhi, mà không vui thì có thể mạt sát hai người mình. Loại chuyện này ta sao có thể làm được. Nhưng lúc này nếu mình rời khỏi nơi này thì cũng phải ứng phó với người này một phen. Người này đối với mình cũng không có ác ý, chẳng qua là ương gàn quá mức. Thủy Đạo Tử phản lại hắn mà hắn vẫn tha cho Thủy Đạo Tử ba lần không chết, làm mất đi cơ hội giết hắn, lưu lại cho tới ngày nay.
- Ngươi có thể cho ta những gì?
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.
Lời nói này của hắn khiến cây đại thụ chấn động toàn thân, nhưng từ trong đó liền tỏa ra một luồng uy áp kinh thiên động địa. Luồng uy áp này biến thành gió lốc ầm ầm lao thẳng tới Vương Lâm, ngay lập tức bao phủ lấy hắn, hút mạnh một cái, trực tiếp cuốn hắn tới bên trong cây đại thụ.
- Ta tìm hiểu Thiên Nghịch nhiều năm, bí mật trong đó có vô cùng. Ta cũng không thể nhìn ra toàn bộ nhưng có thể từ trong Thiên Nghịch lấy ra lực lượng của Thái Cổ Tinh Thần, hóa thành lạc ấn đóng vào hồn phách ngươi. Tuy rằng không thể cho ngươi một bước lên trời nhưng cũng có thể giúp ngươi tiến vào đạo cảnh, hiểu được diễn biến của thiên đạo. Có thể đạt được bao nhiêu thì phải xem vào bản thân ngươi đi!
Tiếng nói già nua vang vọng, chấn động thiên địa, dần dần tiêu tán.
Thời gian lưu chuyển, xoay bánh xe năm tháng, chẳng mấy chốc, xuân đi thu tới, ngày tháng dần qua, hai năm đã trôi qua. Trong tinh vực bậc hai trong chuyện, trên đại lục hoang dã kia, Lý Thiến Mai làm bạn với Vương Lâm hóa thành tượng đá đã hơn sáu năm.
Thời gian đối với con người mà nói, có khi lại trôi qua chỉ trong nháy mắt. Có thể thấy được sáu năm này nói nhiều không phải là nhiều, nói ít tuyệt đối không phải là ít.
Đối với tu sĩ mà nói, sáu năm chỉ như trong chớp mắt, nhoáng cái đã qua. Nhưng sáu năm này đối với Lý Thiến Mai suốt ngày chỉ bôi máu tươi lên tượng đá, giống như sáu trăm năm.
Dung nhan của nàng vẫn xinh đẹp như xưa nhưng lại đầy vẻ bệnh tật. Thân thể gầy gò hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt nàng vẫn mang theo sự kiên định và cố chấp.
Hiện giờ nàng mỗi ngày nghỉ ngơi không quá hai canh giờ. Trong hai canh giờ này nàng toàn tâm ngồi xuống, tranh thủ khôi phục ít sinh cơ, tiếp tục bôi máu tươi lên tượng đá.
Bộ dáng tiều tụy của nàng giống như là đóa hoa đang héo tàn, khiến cho người ta nhìn thấy mà chua xót trong lòng.