Tiên Nghịch

Chương 1219: Cái khe Yêu Tông


trước sau

Ánh mắt Vương Lâm đảo qua sáu trưởng lão của Vô Cực Tông phía dưới rồi thu lại huyết kiếm trên tay phải lóe lên xích quang, hóa thành một giọt máu đỏ tươi, rơi lên mi tâm của hắn, thấm vào thật sâu, dần dần biến mất.
 
Hắn vung tay phải lên, liền có một cơn gió lốc tràn ngập, cuốn lấy thân thể của lão bà áo trắng, biến mất khỏi tầm mắt của đám người Vô Cực Tông.
 
- Không biết đây là pháp khí do Cổ Thần cấp độ nào lấy tinh điểm để luyện thành, quả nhiên uy lực kinh thiên! Với thân thể của lục tinh Cổ Thần hiện giờ của ta cũng chỉ có thể phát huy ba thành công lực của kiếm này, nhưng chỉ cần ba thành cũng có thể chém chết bất kỳ tu sĩ đại thần thông Thiên Nhân Đệ Nhất Suy nào trên thế gian này!
 
Tốc độ của Vương Lâm cực nhanhm trong cơn lốc ầm ầm, nhanh chóng bay đi bên trong tinh không. Lão bà áo trắng ở bên cạnh hắn sau khi nhìn thấy hết thảy mọi chuyện đã hoàn toàn ngây ra. Thực lực mà Vương Lâm thể hiện ra làm cho bà ta không thể tin được.
 
- Trong trận đánh với Thủy Đạo Tử lúc trước, ta đã bước được nửa bước vào Toái Niết, có thể nói đánh với tu sĩ Thiên Nhân Đệ Nhất Suy, nhưng cũng sẽ là một trận khổ chiến, muốn thẳng cũng phải trả giá, rất là gian nan.
 
Nhưng lúc này, ta vẫn chưa mở phong ấn hạn chế tu vi, chỉ lấy đệ nhất đạo thuật cảm ngộ được trong Đạo cảnh để bảo vệ toàn thân, cũng đủ để chiến tranh tu sĩ Thiên Nhân Đệ Nhất Suy. Còn đối với người đạt tới Thiên Nhân Đệ Nhị Suy, mặc dù không bằng, nhưng nếu có thêm pháp khí của Cổ Thần này, cũng có thể đánh một trận.
 
Tu sĩ Thiên Nhân Suy Kiếp, từ đệ nhất suy tới đệ ngũ suy chênh lệch nhau rất lớn, nếu mỗi một suy không thành, sẽ tử vong, nếu thành, sẽ có được sức mạnh khó có thể tưởng tượng được.
 
Đây chính là lấy sinh mạng để đổi lấy sức mạnh, nhưng rất khó có thể vượt qua.
 
- Nhưng nếu ta mở ra phong ấn, tu vi bạo tăng, ở ngoại giới mười năm, trong Đạo cảnh bên trong Thiên Nghịch ta cũng cảm ngộ đã lâu, như vậy một khi phong ấn mở ra, ta sẽ có hy vọng có thể một bước đạt tới Toái Niết trung kỳ. Nếu ta có thể đạt tới Toái Niết trung kỳ, Thiên Nhân Đệ Nhị Suy có lẽ cũng không phải là đối thủ của ta, ta có thể đối phó với tu sĩ Thiên Nhân Đệ Tam Suy.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang.
 
Hắn hiếm khi cảm nhận được sức mạnh của mình, sức mạnh này như thể hắn đã nắm trong tay, giống như đã nắm được cả đất trời, một sự tự tin tràn ngập trong lòng hắn.
 
- Mục tiêu của ta đó là đạt tới Đệ Tam Bộ, giết Thủy Đạo Tử, giết lão tổ của gia tộc thượng cổ ở La Thiên năm đó đã lừa gạt đường sống của ta!
 
Đệ Tam Bộ, đây là một sức mạnh kinh thiên động địa trong truyền thuyết, trong trận chiến với Thủy Đạo Tử lúc trước, đối với Vương Lâm mà nói cũng giống như là thần tiên thật sự, mỗi một lần nhớ đến đều có cảm giác như có một ngọn núi lớn đè xuống, phá hủy hết thảy, không thể phản kháng được.
 
Nhưng hiện giờ, theo tu vi của Vương Lâm không ngừng được đề cao, theo những cảm ngộ bên trong nghịch cảnh, hết thảy những cơ duyên này khiến cho những tu sĩ Đệ Tam Bộ trong mắt Vương Lâm đã bị giật đi tấm mạng che mặt thần bí, đã phá đi truyền thuyết hùng mạnh bất khả chiến bại, chỉ còn lại là những kẻ mà Vương Lâm muốn giết.
 
Giết như thế nào!
 
Lấy yếu giết mạnh, con kiến cắn con với, đây chính là ý nghĩa thật sự của một chữ giết này.
 
Mang theo sự tự tin, mang theo sự kiên định đi cứu Lý Thiến Mai, Vương Lâm một mạch khai phá tầng thứ tám của tinh vực, lần đầu tiên bước vào tầng thứ chín của Vân Hải tinh vực.
 
Ngay khi hắn bước vào tầng thứ chín của tinh vực, bên trong Thần Tông ở tầng thứ chín, trong một gian mật thất, một đồng tử tóc trắng đang khoanh chân ngồi, trên mặt nổi đầy gân xanh, toàn thân phát ra ánh sáng bảy màu vô tận, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
 
Dung nhan của hắn nhanh chóng bị lão hóa, nhưng ngay khi lão hóa đến cực hạn lại nghịch chuyển, quá trình này lại bắt đầu lại từ đầu. Sự thống khổ khi sự sống và cái chết đan xen vào nhau người bình thường tuyệt không thể chịu được.
 
Loại thống khổ này, Thủy Đạo Tử đã phải chịu đựng mười năm.
 
- Tiểu tạp chủng, những thống khổ mà lão phu phải chịu đựng, sớm muộn cũng sẽ có ngày ta hoàn trả lại cho ngươi hàng ngàn hàng vạn lần. Còn có chủ nhân, mặc dù hắn không chết, tất nhiên cũng cực kỳ suy yếu, nếu không, mười năm trước ta quyết không thể trốn thoát được.
 
Thủy Đạo Tử mở mạnh hai mắt, thần sắc dữ tợn, nhưng lại nhanh chóng kêu lên thảm thiết.
 
Hai mắt hắn đã không còn đồng tử, hoàn toàn bị ánh sáng bảy màu che khuất.
 
Tạm không nói đến Thủy Đạo Tử ở nơi này, sau khi Vương Lâm bước vào tầng thứ chín của tinh vực, lão bà áo trắng lập tức chỉ đường, hai người ầm ầm một mạch phá tan sương mù đi thẳng đến Yêu Tông.
 
Trong đám sương mù tại tầng thứ chín của tinh vực có mãnh thú cấp mười hai tồn tại, nhưng lúc này Vương Lâm không rảnh đi chém giết những mãnh thú đó, lại càng không muốn bị những mãnh thú này làm chậm trễ thời gian, cho nên ngay khi bước vào trong đám sương mù, tu vi toàn thân liền ầm ầm phát ra, một cỗ sát khí ngợp trời tràn ngập, kinh động những mãnh thú hóa thành sương mù bên trong tinh vụ. Chỉ thấy sương mù cuộn lên, những mãnh thú bên trong đó lần lượt tránh ra.
 
- Thần Tông, Thủy Đạo Tử, ta nhất quyết phải giết được ngươi!
 
Bên trong tầng thứ chín của tinh vực, thần sắc Vương Lâm âm trầm, sát khí càng mạnh.
 
Vương Lâm dọc đường tốc độ không đổi, trong tiếng nổ ầm ầm, phá tan hết thảy sương mù phía trước, theo đường của lão bà áo trắng chỉ, bay thẳng đến cái khe chiến trường của Yêu Tông.
 
Yêu Tông là tông phái thần bí bậc nhất trong Vân Hải tinh vực, nghe đồn môn nhân đệ tử của Yêu Tông không nhiều, nhưng bất kỳ một người nào cũng đều là hạng người hết sức đáng sợ.
 
Vô số năm trường kỳ phòng thủ tại cái khe chiến trường, chống cự từng đợt mãnh thú xâm lấn, khiến cho người của Yêu Tông bị chết rất nhiều, hơn nữa lại không hề rời đi Yêu Tông, cho nên khiến cho Yêu Tông trong mắt tu sĩ ở Vân Hải càng thêm thần bí, thậm chí dường như còn đối kháng với Thần Tông.
 
Nhất là theo những lời đồn, Yêu Tông vốn từ Thần Tông tách ra, nhưng lại không tuân theo lệnh của Thần Tông. Việc này vô cùng quỷ dị, bất luận thật giả cũng đủ để cho thấy sự hùng mạnh của Yêu Tông.
 
Đóng tại chiến trường vô số năm, giữ gìn sự bình yên cho Vân Hải, lại càng làm cho Yêu Tông bất giác được tu sĩ trong Vân Hải kính sợ. Kính chính là đức, sợ chính là sự kỳ bí.
 
Trong mắt tu sĩ Vân Hải, người của Yêu Tông hiển nhiên không thể lấy tu sĩ ra để hình dung, mà đúng hơn bọn họ giống như một đội quân, giống như quân đội của hoàng triều trong thế giới của phàm nhân.
 
Bọn họn lạnh lùng và vô tình, nhưng hết thảy những việc làm đều là bảo vệ cho Vân Hải. Chính nhờ sự tồn tại của Yêu Tông nên Vân Hải tu sĩ sau vô số năm mới có thể an tường bình yên, mới có thể chém giết lẫn nhau, mới có thể giành được tài nguyên.
 
Nếu có một ngày Yêu Tông không
còn ở đây, mãnh thú từ bên trong cái khe chiến trường lao ra không còn gì ngăn trở, sẽ mang đến cho Vân Hải một sự sụp đổ khó có thể tưởng tượng được.
 
Chính vì sự lạnh lùng và vô tình của người trong Yêu Tông, vì đặc thù trong sứ mệnh của bọn họ, nên những tu sĩ trong Vân Hải đi tới chiến trường này đối với Yêu Tông cực kỳ cung kính, đều phải nghe theo mệnh lệnh.
 
Nếu có người dám trái lệnh, Yêu Tông lập tức liền giết ngay. Trừ một ít người cực kỳ tuyệt luân, sau khi nhận được sự chấp thuận của Yêu Tông, có cơ hội trở thành môn nhân của Yêu Tông, mới có thể được Yêu Tông coi trọng, có thể hành động theo ý mình.
 
Lý Thiến Mai chính là một trong ba người năm đó đã được Yêu Tông chấp thuận, cho nên nàng rõ ràng đã trái lại mệnh lệnh rời khỏi, nhưng Yêu Tông vẫn không lấy việc giết chóc để ngăn cản.
 
Nhưng Lý Thiến Mai lại đi một mạch mười năm, vì thế Yêu Tông tất nhiên rất phẫn nộ, trong mắt của Yêu Tông không có một lý do gì để có thể rời khỏi mười năm, nếu việc này không bị trừng trị, thì Yêu Tông sẽ không còn là Yêu Tông nữa.
 
Giờ phút này, ở bên cạnh sáu tu chân tinh tạo thành hình tròn của Yêu Tông, ở bên ngoài một cái khe, mấy nghìn cao thủ đến từ khắp mọi nơi trong Vân Hải đang điên cuồng chém giết, đủ loại thần thông tràn ngập, triển hiện ra.
 
Bên trong cái khe kia, từng con mãnh thú bộ dạng khác nhau rít gào kinh thiên, giãy giụa muốn từ bên trong cái khe lao ra, muốn xé nát hết thảy sinh linh! Từ trên người chúng toát lên vẻ hung ác, so với mãnh thú trong đám sương mù của Vân Hải khác biệt rất nhiều, hơn rất xa.
 
Nhưng mãnh thú còn sống sót sau vô số những trận chém giết, không phải là loại mà mãnh thú trong Vân Hải có thể sánh bằng.
 
Mùi máu tanh tràn ngập, dưới sự tấn công của những mãnh thú này, mấy ngàn tu sĩ ở bên ngoài cái khe đều mặc sức chém giết, đủ loại pháp bảo lóe ra ánh sáng, tràn ngập tinh không, từng trận tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa.
 
Trong những tu sĩ này có sáu người cực kỳ cường hãn, ở chỗ của bọn họ, thông thường những mãnh thú vừa mới xuất hiện liền lập tức tử vong, mùi máu tản ra, khiến cho trong vòng trăm trượng bốn phía bọn họ hoàn toàn trống trải.
 
Tu sĩ bốn phía hiển nhiên cũng biết được sự hùng mạnh của sáu người này, cho nên tránh xa ra, không dám lại gần, đối với sáu người này, tràn đầy sự tin tưởng.
 
Trong sáu người này, có bốn nam và hai nữ.
 
Bốn nam tử kia trong đó ba người là trung niên, còn một người là một lão già, tu vi đã đạt đến Toái Niết đại viên mãn. Nhất là lão già kia đã mơ hồ có dấu hiệu đạt tới Thiên Nhân Đệ Nhất Suy.
 
Bốn người này chém giết đều vô cùng quyết đoán, ra tay tàn nhẫn vô cùng, thông thường mỗi một đòn đều có thể khiến cho một mãnh thú từ trên cái khe lao ra phải chết thảm.
 
Còn hai nữ tử kia, một người là một mỹ phụ trung niên, còn nữ tử kia thoạt nhìn ước chùng khoảng hai lăm tuổi, thần sắc lạnh như băng, trong mắt không có bất kỳ một cảm xúc gì. Trong tay nàng có một thanh kiếm mỏng màu vàng, lúc ra tay toàn thân ẩn hiện vô số những sợi tơ vàng, những hung thú hẽ đụng tới những sợi tơ vàng này sẽ lập tức kêu lên thảm thiết, bị phân thành bốn năm mảnh.
 
Nhưng lúc này mãnh thú từ bên trong cái khe số lượng thật sự rất nhiều, mấy nghìn tu sĩ này trong lức chém giết, dần dần có mấy trăm người thân thể bị mãnh thú xé nát, một vài nguyên thần không bỏ chạy kịp, trong tiếng kêu thảm thiết tan vỡ.
 
Phía sau có mấy nghìn tu sĩ này, bên trong tinh không hư vô có ba người đang đứng. Ba người này toàn thân tràn ngập sương mù màu lam, thấy không rõ hình dạng bên trong, nhưng khí tức của ba người lại nối liền với nhau một cách quỷ dị, ngưng tụ thành một luồng uy áp Thiên Nhân Đệ Nhất Suy tràn ngập ra.
 
Hiển nhiên tu vi của ba người này không phải là Thiên Nhân Đệ Nhất Suy, nhưng những đám sương mù màu lam này nối liền nhau giống như là hợp công, có thể phát huy ra uy lực của Đệ Nhất Suy.
 
Tu sĩ tử vong, mãnh thú tan xác, máu tanh tràn ngập, ba người này dường như đều không để ý, đều đứng ở nơi đó, nhìn cái khe, không biết đang suy nghĩ điều gì.
 
Bọn họ thật sự là người của Yêu Tông. Trong mấy nghìn người của Yêu Tông đang chém giết kia có người lùi ra phía sau nuốt đan dược, vô tình chạm phải ánh mắt của ba người, tràn ngập kính sợ.
 
Trong trận chém giết vô tận cùng với tiếng nổ ầm ầm này, những mãnh thú từ bên trong cái khe đột nhiên đồng loạt co rút về phía sau, gào thét lên kịch liệt. Cùng lúc đó, một luồng khí tức cường hãn từ bên trong cái khe bất chợt bộc phát ra, khiến cho mãnh thú bốn phía theo đó đều toát ra vẻ hung ác.
 
- Số lượng mãnh thú hôm nay vượt xa trước kia một cách khó hiểu, chẳng lẽ có vương thú xuất hiện!
 
- Vương thú không xuất hiện nhiều nhưng mỗi lần xuất hiện đều khiến cho rất nhiều tu sĩ của chúng ta tử vong. Nhưng vương thú này cũng là một cơ duyên, nếu có thể giết vương thú.
 
- Năm đó Lý Thiến Mai chính là một trong ba người đã giết chết một vương thú, cho nên đã được Yêu Tông chấp thuận.
 
Hôm nay lại có vương thú, cũng là một cơ hội cho chúng ta.
 
Tu sĩ bốn phía phát hiện ra khí tức từ trong cái khe truyền ra, lập tức thần sắc kịch chấn, đều lui về phía sau, tập trung toàn bộ tinh thần, nhìn chằm chằm cái khe.
 
Sáu tu sĩ cực kỳ hùng mạnh kia cũng đồng dạng lui ra phía sau, trong đó nữ tử lạnh như băng kia ánh mắt lóe lên, lộ ra sát khí.
 
- Vương thú? Lý Thiến Mai có thể giết, thì ta cũng có thể giết!
 
Khí tức này xuất hiện khiến cho tất cả tu sĩ đều trở nên khẩn trương, duy chỉ có ba người bị sương mù màu lam tràn ngập toàn thân kia thủy chung vẫn không có nửa điểm biến hóa.
 
Giờ phút này, Vương Lâm dưới sự chỉ dẫn của lão bà áo trắng càng ngày càng tới gần nơi đây.
 
 
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện