Vô lượng kiếp bắt đầu!
Hư vô Cửu Cung biến ảo, chín thiên thạch xếp thành đồ án, trong đó có Bát Quái lóe lên, xoay tròn. Trong Bát Quái lại là thất tinh, tỏa ra thiên sát khi kinh thiên!
Trong thất tinh là quy giáp khuếch tán, mà sâu trong đó lại là Ngũ Hành lưu chuyển!
Tầng tầng lớp lớp, chồng chất lên nhau. Bên trong Ngũ Hành, bốn tiếng gầm thét vang vang truyền ra. Tứ linh vờn quanh, mỗi lần chuyển động lại khiến cho ngoại giới chuyển động theo!
Ở sâu trong tứ linh là Thiên, Địa Nhân, Tam Tài tỏa sáng chói mắt, khiến toàn bộ hư vô bị bao phủ trong ánh sáng. Mà giữa Tam Tài chính là Lưỡng Nghi!
Lưỡng Nghi âm dương hình thành Thái Cực đồ, chậm rãi vận chuyển. Theo sự chuyển động của nó, tất cả thiên kiếp bên ngoài cũng ầm ầm xoay tròn, chuyển động càng lúc càng nhanh, dường như không thể thấy được quỹ tích của nó. Nhưng quỷ dị hơn chính là bất đồng với lần trước từ Cửu Cung tới Lưỡng Nghi, lần này lại hóa thành tám dòng xoáy, vừa xoay tròn lại dung hợp với nhau!
Trong tiếng ầm ầm vang động, Thái Cực đồ ở trung tâm Lưỡng Nghi liền tỏa ra một luồng sáng không màu, lại truyền ra một cảm giác chí cao, đỉnh điểm của thiên địa, của vạn linh!
Cực Cảnh!
Cùng lúc này, trong cơ thể Vương Lâm cũng ầm ầm chuyển động. Nhưng Cửu Cung Bát Quái những thiên kiếp sau khi dung nhập trong cơ thể hắn cũng quỷ dị dung nhập lại y như bên ngoài, hình thành Thái Cực đồ ở trung tâm, Cực Cảnh sinh ra!
Trong nháy mắt khi Cực Cảnh sinh ra, thân thể Vương Lâm ngừng sụp đổ, nguyên thần ngừng tiêu tán, hết thảy đều yên tĩnh. Vương Lâm mở bừng đôi mắt!
Trong nháy mắt khi đôi mắt hắn mở ra, một tia chớp màu đỏ từ trong đồng tử điên cuồng lóe sáng. Tia chớp màu đỏ đại biểu cho Cực Cảnh đã không xuất hiện một ngàn năm giờ lại hiện lên trong mắt Vương Lâm!
Mái tóc bạc của hắn không gió mà tung bay nhưng ở chân tóc lại xuất hiện màu đỏ, theo sợi tóc lan đi. Chỉ trong nháy mắt, mái tóc bạc của Vương Lâm liền biến thành màu đỏ!
Màu đỏ này như máu!
Tia chớp màu đỏ trong mắt hắn lại càng chói sáng, trong cơ thể tỏa ra một cỗ sát khí ngập trời. Cực Cảnh giáng xuống!
Lấy hy sinh lớn lao, lấy quyết tâm liều chết, trong vô lượng kiếp, thân thể hấp thu đủ loại thiên kiếp, trong nháy mắt khi thiên kiếp xuất hiện Cực Cảnh, thân thể Vương Lâm lại một lần nữa sinh ra Cực Cảnh đã mất đi từ lâu!
Trong nháy mắt này, đạo Cực Cảnh trong đồ án Lưỡng Nghi của thiên kiếp gào thét, hóa thành một tia chớp màu đỏ, lao thẳng tới Vương Lâm.
Trong nháy mắt này, Vương Lâm ngửa mặt lên trời cười dài, tia chớp đỏ trong đôi mứt hắn ầm ầm lao ra, rơi vào tay phải, trực tiếp chụp tới thiên kiếp đang lao tới.
Lực lượng mang tính hủy diệt kia truyền vào trong cơ thể hắn trong tích tắc, thân thể Vương Lâm lui lại phía sau, dựa vào Phong Giới Đại Trận, lấy Cực Cảnh vô cùng quen thuộc làm vật dẫn, đưa lực lượng của thiên kiếp kia ầm ầm đánh lên Phong Giới Đại Trận.
Trận pháp này ầm ầm rung chuyển, khí linh lại biến ảo ra, đang muốn triển khai phản kích thì trong nháy mắt này, trên trận pháp đột nhiên xuất hiện một lượng lớn sợi tơ màu xanh, dây dưa khiến cho khí linh này không thể hiện ra nữa!
Thiên kiếp kia theo thân thể Vương Lâm điên cuồng đánh lên Phong Giới Đại Trận. Trận pháp này chấn động kịch liệt, lóe ra ánh sáng kinh thiên. Thân thể Vương Lâm lui lại phía sau, Phong Giới Đại Trận vừa rồi giống như là một cái lưới khổng lồ, chỗ Vương Lâm lùi lại như một điểm ấn sâu vô hạn vào trong đó!
Tia chớp màu đỏ trong hai mắt Vương Lâm lại lóe lên. Tay phải hắn hướng về phía Phong Giới Đại Trận ầm ầm đánh tới. Cực Cảnh sinh ra trong cơ thể hắn đánh thẳng lên Phong Giới Đại Trận.
Hai đạo Cực Cảnh cùng công kích, thiên kiếp và Cực Cảnh của Vương Lâm trong nháy mắt hòa hợp với nhau, đánh lên Phong Giới Đại Trận với một lực lượng không sao hình dung nổi.
Cũng trong một cái chớp mắt này, những sợi tơ màu xanh trên Phong Giới Đại Trận đột nhiên nhiều hẳn lên, dường như hóa thành một cơn sóng, quanh quẩn trong trận pháp, phá hoại trên phạm vi lớn.
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên. Ngay phía sau Vương Lâm, đại trận như cái lưới khổng lồ kia lập tức xuất hiện dấu hiệu không chịu nổi, không ngờ lại bị mở ra một lỗ hổng rất nhỏ!
Ngay khi lỗ hổng này xuất hiện trong nháy mắt, Phong Giới Đại Trận truyền ra những tiếng rít gào. Khai Thiên Đại Phủ được Thác Sâm lấy làm tổ khí ầm ầm biến ảo ra!
Trong khoảnh khắc khi nó xuất hiện, nhưng sợi tơ trên trận pháp sụp đổ, cuốn xuống đối kháng với đại phủ.
- Còn không mau đi, đợi tới khi nào!
Trong Phong Giới Đại Trận đột nhiên truyền ra tiếng nói của chủ nhân Phong Giới. Lỗ hổng phía sau Vương Lâm liền lộ ra một cái khe một người có thể chui qua!
Vương Lâm không chút do dự, thân thể Cổ Thần thu nhỏ lại, hóa thành người thường, tay phải ôm Lý Thiến Mai, trực tiếp hóa thành một đạo cầu vồng từ trong lỗ hổng lao ra!
Trước mắt hắn chính là một mảnh tinh không xa lạ. Thái cổ tinh thần! Còn có mấy trăm tu sĩ xa lạ, quần áo kì dị đang há hốc mồm nhìn về phía này!
Những tu si này chính là dân cư của thái cổ tinh thần!
Nhưng ngay khi hắn lao ra khỏi Phong Giới Đại Trận trong nháy mắt, Khai Thiên Phủ của bộ tộc Cổ Thần không ngờ dưới sự quấn lấy của những sợi tơ màu xanh kia lại lao về phía Vương Lâm, cách không chém xuống một nhát!
Một nhát chém này giáng xuống, một luồng sáng từ Khai Thiên Phủ ầm ầm lao ra, cắt ngang thiên địa đánh thẳng về phía Vương Lâm!
- Ngươi là pháp khí của bộ tộc Cổ Thần ta, dám phản chủ sao!
Thần sắc Vương Lâm dữ tợn, hướng về phía luồng sáng rống to.
Ánh sáng trong nháy mắt khi tới gần hắn lập tức run lên, dường như đang dãy dụa, nhưng cuối cùng lại lóe lên, xuyên qua ngực Vương Lâm!
Máu tươi phun ra, trên ngực Vương Lâm chợt xuất hiện một vết thương rất lớn. Sắc mặt hắn tái nhợt, máu tươi tung toé. Dưới thiên kiếp hắn đã trọng thương, giờ phút này lại bị luồng sáng này chém tới, vết thương càng nghiêm trọng. Nhất là nguyên thần của hắn đã sắp sửa sụp đổ. Thậm chí bên ngoài thân thể, vết thương do ẩn chứa khí tức của Cổ Thần khiến cho không thể khép miệng!
Máu tươi không ngừng chảy ra, lục phủ ngũ tạng của Vương Lâm toàn bộ bắt đầu vỡ vụn. Hai mắt hắn
mờ mịt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Phong Giới Đại Trận, thân thể lảo đảo chạy đi.
Mà giờ phút này, lỗ hổng ở Phong Giới Đại Trận mà Vương Lâm vừa lao ra đang nhanh chóng khép lại, không ngừng bị phong ấn, không còn chút sơ hở nào. Chỉ có những sợi tơ màu xanh kia là điên cuồng chảy vào chỗ lỗ nhỏ đó, dường như là kết thành một cái rễ vậy!
Còn về Khai Thiên Phủ thì ở trong Phong Giới Đại Trận phía xa xa nhìn về Vương Lâm, trong đó dường như có khí linh, nhìn Vương Lâm hồi lâu rồi từ từ tiêu tán, dung nhập vào trong Phong Giới Đại Trận, biến mất không còn.
Ngay khi Vương Lâm trọng thương đang muốn ngất đi thì những tu sĩ thủ hộ đại trận của thái cổ tinh thần đã tỉnh lại từ trong kinh ngạc, ánh mắt nhìn Vương Lâm lộ ra sát khi rõ rệt.
Giới nội và giới ngoại giết chóc không cần hỏi nguyên nhân!
Có thể nói đây là hai chủng tộc chém giết nhau, không phải ngươi chết thì ta vong!
- …Giết hắn! Người này từ giới nội lao ra đã trọng thương!
- Giết người này, đưa về tộc chắc chắn có thưởng!
- Hắn đã bị linh hồn của trận pháp gây thương tích, giờ phút này sẽ phải mất mạng, sát!
Đám dân cư thái cổ tinh thần kia tỏa ra sát khí bừng bừng, hai mắt lộ vẻ tàn bạo vô tình, hóa thành từng đạo cầu vồng lao thẳng tới Vương Lâm!
Tu sĩ giới ngoại này tu vi không kém, thấp nhất cũng là Tịnh Niết, cao nhất có Toái Niết hậu kỳ đại viên mãn!
Mấy trăm tu sĩ gào thét lao tới!
- Các ngươi muốn chết!
Vương Lâm bị trọng thương, thân thể cực kỳ suy yếu nhưng hai mắt lại lộ hàn quang. Nơi này là giới ngoại, là thái cổ tinh thần mà hắn chưa bao giờ tới. Đây là nơi mà hắn biết được những bậc tiền bối giới nội trong Thất Thải Giới cả đời điên cuồng muốn lao ra!
- Cuối cùng một ngày nào đó, những tu sĩ sau ta nhất định sẽ phá vỡ trận pháp, khiến cho vạn linh giới ngoại phải diệt tuyệt! Khiến cho giới ngoại các người máu chảy thành sông!
Tiếng gào thét trước khi chết của tiên nhân lúc này quanh quẩn rõ ràng trong tai Vương Lâm. Hàn quang trong mắt hắn càng ngày càng đậm. Nhìn tinh vực xa lạ trước mắt, nhìn Phong Giới Đại Trận đang biến mất dần, cách một trận này, đối với người trong giới nội là đời đời kiếp kiếp!
Tu sĩ giới ngoại biến thành cầu vồng đang càng ngày càng tới gần. Ngay khi tới phía trước hắn, khuôn mặt đám người này đầy dữ tợn, ánh mắt ẩn chứa vẻ hung tàn đều lọt vào mắt Vương Lâm.
Ánh mắt hắn lóe lên, tay trái bắt quyết điểm vào ngực một cái, miệng bình thản nói.
- Tiên thuật … Thôn Linh Phệ Thể Tuyệt Thiên!
Năm đó Thanh thủy khi mới xuất hiện ở Lôi tiên giới cũng điên cuồng giết chóc. Mỗi một tu sĩ bị hắn giết chết đều bị hắn cắn nuốt cả nguyên thần, huyết nhục, kim thân. Tất cả đều trở thành bổ phẩm để Thanh Thủy chữa thương và khôi phục tu vi!
Loại thần thông tàn nhẫn này khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi chính là do Thanh Thủy nghĩ ra. Cả đời hắn trừ Vương Lâm ra chưa truyền cho bất cứ kẻ nào! Cả thiên địa, giới nội, giới ngoại, loại tiên thuật tàn khốc này chỉ có hai người là hắn và Vương Lâm biết!
Đây đâu phải là thiên thuật gì, rõ ràng là ma công cực điểm!
Giờ phút này lần đầu tiên trong cuộc đời Vương Lâm thi triển, cả thần thể liền héo rũ đi như một bộ xương khô. Một luồng khí tức điên cuồng từ trong thân thể hắn bộc phát ra. Ngay cả vết thương trên ngực hắn cũng nhúc nhích, khiến cho máu tươi không chảy ra nữa.
Đứng trước đám tu sĩ giới ngoại kia, trong tiếng cười khằng khặc quanh quẩn, thân thể Vương Lâm bước về phía trước nửa bước, ngay lập tức hóa thành một mảng sương mù màu đen, trược tiếp cuốn tới một tu sĩ giới ngoại. Bên trong sương mù, tu sĩ kia lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Tiếng kêu này kinh thiên động địa, mang theo sự sợ hãi không thể hình dung!
Âm thanh này rơi vào trong tai đám tu sĩ bốn phía khiến đám người này sắc mặt đại biến!
Sương mù màu đen trong nháy mắt liền di động, dung nhập vào trong thiên địa, biến mất. Tu sĩ vừa bị cuốn lấy lúc này đã trở thanh một cái bao da, hai mắt chỉ còn màu xám, tỏa ra sự hoảng sợ khôn cùng. Toàn bộ tinh hoa của hắn đều tiêu tán, thân thể ầm ầm sụp đổ.
Đối với tu sĩ giới ngoại mà nói, cơn ác mộng lúc này mới thực sự bắt đầu!
Ở giới ngoại này có thể phát huy súc địa thành thốn. Vương Lâm thi triển Thôn Linh Phệ Thể Tuyệt Thiên chính là cơn ác mộng của bọn chúng!
Ở phía sau một tu sĩ giới ngoại Tịnh Niết trung kỳ, sương mù xuất hiện. Hắn chưa kịp quay đầu lại thì chỉ thấy sau lưng đau nhói, sương mù màu đen đã biến ảo ra, trực tiếp lao vào thân thể hắn. Trong lúc hắn hoảng sợ kêu thảm thiết, thân thể lại điên cuồng bành trướng, chỉ trong chốc lát đã không chống đỡ nổi rồi tự bạo!