Trong ánh sáng màu lam, một nam tử trung niên đi tới. Ánh mắt hắn cũng không nhìn Vương Lâm một cái, chỉ nhìn Lý Thiến Mai đang được hắn ôm trong lòng, vẻ mặt lộ ra tình thân và sự đau đớn.
Trong nháy mắt khi âm thanh xuất hiện, tâm thần Vương Lâm chấn động, ngẩng phắt đầu, liếc mắt một cái liền thấy nam tử trung niên mặc áo lam kia. Ngay trong nháy mắt khi nhìn thấy nam tử này, trong đầu Vương Lâm liền ầm vang.
Hình dáng nam tử này không ngờ lại cực kỳ giống Lý Thiến Mai. Hai người chỉ nhìn là biết là người chí thân!
Lam Mộng Đạo Tôn!
Vương Lâm nhìn nam tử trung niên nọ. Hắn cũng nhận ra tiếng nói của đối phương. Tiếng nói đó năm xưa trong Thất Thải Giới là tai ương tột cùng của hắn! Hắn vĩnh viễn sẽ không quên!
Chuyện thế gian này thật sự khó lường. Người nào có thể ngờ rằng, hơn mười năm trước, trong Thất Thải Giới, hai người gián tiếp đánh một trận, vậy mà ngắn ngủi mười năm sau, tại Thái Cổ Tinh Thần, họ lại chính thức gặp mặt nhau.
Nam tử trung niên nhìn Lý Thiến Mai, vẻ đau lòng trong mắt càng đậm, tay áo vung lên liền có một cỗ gió lốc ầm ầm lao ra, thẳng tới Vương Lâm, tốc độ cực nhanh, ngay lập tức đã tới gần, ầm ầm nổ ra.
Một cỗ lực lượng cực mạnh tràn ngập, trực tiếp cuốn lấy Lý Thiến Mai đang được Vương Lâm ôm trong lòng, nhu hòa bay về phía nam tử trung niên. Nam tử này ôm Lý Thiến Mai, vẻ đau lòng trong mắt còn lộ ra sự yêu thương.
Hắn xoay người, ôm Lý Thiến Mai hướng về phía xa xa cất bước. Ánh sáng màu lam rực trời lại ngưng tụ, cùng với thân ảnh của hắn biến mất trong tinh không, từ đầu chí cuối không liếc Vương Lâm một cái!
Vương Lâm bị gió lốc đánh sâu vào, lui lại mấy bước mới ngừng nổi, phức tạp nhìn về phía Lam Mộng Đạo Tôn biến mất, trở nên trầm mặc.
Hắn cơ hồ có thể chắc chắn là Lam Mộng Đạo Tôn và Lý Thiến Mai tất nhiên là có thân tình. Lam Mộng Đạo Tôn mang Lý Thiến Mai đi hiển nhiên có phương pháp khiến nàng thức tỉnh.
Theo ý định của hắn trước đây, đến lúc này hắn đúng ra phải rời đi, rời khỏi Lam Ti tộc, rời khỏi tinh vực này. Chỉ là sau khi Vương Lâm trầm mặc lại không có lựa chọn lập tức rời đi. Hắn muốn xác nhận một chút xem Lý Thiến Mai có thể thực sự tỉnh lại hay không.
Trong trầm mặc, thân thể Vương Lâm nhoáng một cái về phía trước, hóa thành một đạo cầu vồng lao tới, dần dần xâm nhập vào trong tu chân tinh của Lam Ti tộc, không cần tản ra thần thức, hắn có thế thấy rõ ràng trong tinh hải vô tận, trên một tu chân tinh tòa ra ánh sáng màu lam. Nơi đó chính là chỗ của Lam Mộng Đạo Tôn.
Trên tu chân tinh này có ánh sáng màu lam tràn ngập, ngay cả trong tu chân tinh cũng là cả một mảnh màu lam, dường như là hải dương tràn ngập vậy. Thân ảnh Vương Lâm na di tới đây, bước vào trong tu chân tinh màu lam này.
Không có bất cứ trận pháp phòng hộ nào, cả người Vương Lâm đứng trên không trung của tu chân tinh. Mảnh hải dương phía dưới, nhưng tiếng sóng rì rào chậm rãi truyền tới.
Ở ngoài khơi còn có một đội thuyền. Tiếng nhạc rất nhỏ theo gió truyền tới, bay vào tai Vương Lâm. Trong khúc nhạc tràn ngập vui sướng, vang vọng không ngừng.
Một hồi lâu sau, Vương Lâm bước nửa bước trên hư không, đạp phá thiên không, biến mất vô ảnh. Khi xuất hiện hắn đã ở dưới một ngọn núi màu lam.
Ngọn núi đường đi khúc khỉu, cây cối um tùm. Nhưng trước mặt ngọn núi màu lam này, lại có ảo giác như mình trở nên thấp bé. Ngọn núi này cũng không phải màu lam mà là bên ngoài có vô tận ánh sáng màu lam, cho nên nhìn từ xa lại giống như là Lam Sơn!
Nhìn ngọn núi màu lam trước mặt, trong mắt Vương Lâm hiện lên vẻ phức tạp. Hồi lâu, hắn thầm than một tiếng, thân thế nhoáng lên một cái, như cầu vồng cắt ngang bầu trời, lao thẳng về phía Lam Sơn.
Nhưng trong nháy mắt khi tới gần, thần sắc hắn biển đổi, thân thế sững lại giữa không trung. Khoảng cách của hắn tới Lam Sơn lúc này không tới ngàn trượng!
Lam quang tản mát ra từ ngọn núi tiến vào trong cơ thể lập tức hóa thành một lực cản vô cùng, ngăn cản tất cả những người muốn tới gần!
- Trận pháp cấm chế thật mạnh!
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Lam Sơn. Với tu vi của hắn về cấm chế, hiển nhiên là vừa nhìn có thể nhận ra Lam Sơn này đã bị người ta bố trí trận pháp.
Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nguyên lực toàn thân vận chuyển, Cổ Thần lực tràn ngập, thân thể hóa thành một đạo lưu tinh ầm ầm lao về phía trước, tiến vào trong Lam Sơn!
Khi hắn không ngừng tiến vào, lực cản càng lúc càng lớn, tới cuối cùng dường như hóa thành thành đồng vách sắt, khi Vương Lâm tới gần không ngừng phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
Trong nháy mắt khi hai chân hắn đặt lên Lam Sơn, lực cản đó đã lên tới mức kinh thiên, khiến cho toàn thân Vương Lâm phát ra tiếng động răng rắc.
Nhưng hết thảy không thể ngăn cản bước chân Vương Lâm. Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi tràn ngập mây mù, lượn lờ lam quang phía xa xa, ánh mắt lộ vẻ kiên nghị, cất bước đi tới đỉnh núi.
Lam Sơn này cao vút trong mây, nhìn không thấy đâu là điểm cuối nhưng lại có những bậc thang uốn lượn từ đỉnh núi xuống tới chân núi. Vương Lâm bước trên bậc thang, từng bước đi tới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, không dừng lại chút nào, vừa bước trên bậc thang, nguyên lực toàn thân vừa cấp tốc vận chuyển, ầm ầm đối kháng với lực cản kia. Cả đoạn đường hắn đi, trong cơ thể phát ra tiếng ầm vang. Nhưng dưới sự kiên trì của hắn, cuối cùng hắn đã đi được ba phần bậc thang.
Nhưng lúc này lực cản do ngọn núi truyền tới đã đến mức kinh thiên động địa, dường như là cả một tu chân tinh đè xuống, ngăn cản bước chân Vương Lâm. Mỗi khi hắn bước nửa bước là lại phải chịu đựng uy áp và lực cản kinh người. Càng đi lên cao, lực cản này lại càng tăng lên gấp bội.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trên đỉnh Lam Sơn, trong căn phòng tầm thường nọ, Lý Thiến Mai đang ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lóe ra từng luồng lam quang. Lam Mộng Đạo Tôn đang ở phía sau, hai tay bắt quyết, ngón tay điểm vào hư không.
Mỗi một lần ngón tay hạ xuống, thân thể Lý Thiến Mai lại run lên. Một cỗ hắc khí từ thất khiếu của nàng lan ra, biến mất trong phòng.
Bên ngoài căn phòng, tiếng địch vang vọng. Nữ tử mặc áo hồng kia đang ngồi trên một tảng đá, cầm cây địch, nhẹ nhàng thổi. Âm thanh này lộ ra trái tim phức tạp, quanh quẩn trong thiên địa, truyền vào trong phòng, truyền tới Vương Lâm đang leo ở dưới chân núi.
Tiếng địch lọt vào tai, Vương Lâm đã đi hết một nửa số bậc thang. Thần sắc hắn uể oải, hai mắt lộ tơ máu. Lực cản từ ngọn núi truyền xuống giờ phút này đã không thể hình dung nổi, dường như có mấy tu chân tinh đồng thời giáng xuống đè lên người Vương Lâm vậy, khiến cho mỗi nửa bước của hắn đều cực kỳ gian nan!
Cổ Thần lực ở trong cơ thể đồng thời vận chuyển với nguyên lực, hóa thành một luồng lực lượng mạnh mẽ, từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, khiến cho hai mắt hắn lộ tinh quang,
lại tiếp tục hướng lên phía ngọn núi không ngừng bước tiếp!
Những âm thanh bùng bùng từ trong cơ thể hắn truyền ra, lại có rất nhiều mồ hôi chảy xuống. Trong mồ hôi không ngờ lại có màu đỏ như máu. Đó là do máu huyết toàn thân hắn lưu chuyển quá nhanh, dưới áp lực kia phun ra.
Dần dần, nguyên lực của hắn đã vận chuyển đến đỉnh điểm, mỗi lần hít thở là thiên địa nguyên lực lại ầm ầm cuộn tới, nhảy vào trong cơ thể. Thời gian trôi qua, Cổ Thần lực của hắn cũng vận chuyển tới đỉnh.
Hai luồng lực lượng này chống đỡ cho hắn, khiến khoảng cách của hắn tới đỉnh núi càng ngày càng gần.
Thời gian ba ngày, Vương Lâm đi được tám phần mười số bậc thang. Giờ phút này nơi hắn đứng, ngẩng đầu lên có thế thấy bậc thang cuối cùng. Chỉ là lúc này thần sắc hắn cực kỳ uể oải, cơ thể phát ra tiếng như tiếng trống. Áp lực vô tận tràn ngập, khiến thân thế hắn không khỏi run rẩy.
Hắn dường như trở lại năm đó khi chưa tu đạo, ở sơn môn của Hằng Nhạc phái, trải qua kiểm tra để nhập môn vậy. Lực cản mênh mông kia dường như là cả thiên địa ép xuống, muốn nghiền nát hắn!
Đáng sợ hơn chính là đi lên tới đây, chẳng những có lực cản từ trên giáng xuống mà ngay cả dưới chân cũng có lực cản, khiến hắn lại phải phân ra một phần khí lực để giữ vững cơ thể. Nếu không thì dù chỉ lơi lỏng một phút, lập tức lực cản dưới chân sẽ ầm ầm lôi tuột hắn xuống.
Dưới hai lần trọng lực này, sắc mặt Vương Lâm tái nhợt, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Nhưng thần sắc hắn vẫn kiên nghị. Hắn muốn đi tới đỉnh núi, nhìn xem Lý Thiến Mai có thức tỉnh hay không!
Sau khi nhìn nàng, hắn sẽ rời đi. Nhưng nếu chưa thấy được nàng thì dù trời long đất lở cũng không có lực lượng nào ngăn được bước chân hắn!
- Ta đưa Lý Thiến Mai tới đây, nhất định phải nhìn thấy mới thôi!
Vương Lâm cắn răng. Trong miệng hắn đã có vị tanh của máu, bước từng bước về phía trước.
Càng tới gần, lực cản và uy áp kia lại càng không thế nào tưởng tượng nổi. Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, mạch máu toàn thân dường như muốn nổ tung. Lúc này hắn đã đi được chín phần mười số bậc thang!
Trên đỉnh ngọn núi, bên trong phòng. Lam Mộng Đạo Tôn mở hai mắt. Từ thất khiếu của Lý Thiến Mai trước người hắn đã tỏa ra đạo hắc khí cuối cùng, cả người tràn ngập trong lam quang, dung mạo héo rũ đã nhanh chóng khôi phục. Đôi mi nàng run rẩy, chậm rãi mở hai mắt.
Cánh cửa phòng liền được mở ra. Nữ tử mặc áo hồng đi vào, ánh mắt đảo qua người Lý Thiến Mai, hơi hoảng hốt. Một hồi lâu nàng mới nhẹ giọng nói:
- Hắn sắp lên đây.có gặp hay không?
- Nguyệt nhi, con đi đi.nói với hắn tên của con.
Lam Mộng Đạo Tôn cúi đầu nhìn cổ cầm bên cạnh, vuốt ve nó, nhẹ giọng nói.
Lý Thiến Mai gật đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt lộ ra một chút mê mang, đi khỏi phòng.
Khi nàng nhìn thấy ánh bình minh, vẻ mê mang trong mắt càng đậm.
Dưới lực cản vô tận, Vương Lâm bước ra nửa bước cuối cùng, đặt chân lên đỉnh núi. Hắn đã đi qua bậc thang cuối cùng, đứng trên đỉnh ngọn núi này!
Ở nơi này lực cản chợt tăng mạnh, hóa thành tiếng gầm thét vô thành điên cuồng đè nén hắn. Nhưng thân thể hắn vẫn không nhúc nhích. Trong nháy mắt khi hắn bước tới đỉnh núi, hắn đã thấy được Lý Thiến Mai, thấy được nữ tử trong ánh bình minh xa xa. Gió núi thổi qua, quần áo nàng tung bay trông đẹp như tiên tử.
Nữ tử này cũng quay đầu lại nhìn Vương Lâm.
Ánh mắt hai người trong nháy mắt chạm nhau. Vương Lâm mỉm cười. Lý Thiến Mai thức tỉnh rồi!
- Phụ thân muốn ta tới nói với người, tên của ta là Lam Nguyệt, ngươi là ai?
Vương Lâm hơi sững người, nhìn hai mắt Lý Thiến Mai, hồi lâu vẻ mặt hắn khổ sở, nhẹ giọng nói:
- Ta là Vương Lâm.
Hắn vừa nói vừa từ bỏ sự chống cự đối với lực cản từ bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt buông lỏng này, lực cản liền ầm một tiếng đè xuống, khiến thân thế hắn đột nhiên bay vụt về phía xa.
Khoảng cách giữa hắn và nữ tử trên đỉnh núi trong nháy mắt bị kéo ra vô tận. Cho dù là ánh mắt cũng dần dần cũng bị không gian ngăn cách, không thấy rõ nữa.
- Quên hết mọi chuyện, cũng tốt.cũng tốt.
Trong lòng Vương Lâm phức tạp, chẳng nói sao cho rõ, trong lúc bị đẩy tung đi, xoay người bay về phía xa xa.
Vẻ mê mang trong mắt Lam Nguyệt càng đậm. Nàng mơ hồ cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy hít thở không thông, dường như tất cả trước mắt biến thành mặt nước. Nàng đang ở dưới nước, nhìn một cánh chim trên bầu trời, càng ngày càng xa.
- Phụ thân, tại sao khi con thấy hắn lại có một cảm giác quen thuộc. Dường như vốn trong trí nhớ của con. Hắn rất quan trọng.rất quan trọng.
Lam Nguyệt quay đầu, nhẹ giọng nói.
- Khoảng cách xa nhất trên thế gian này không phải là chân trời góc bể, không phải là âm dương ngăn cách mà chính là lãng quên.thời gian sai lầm, tới địa điểm sai lầm, gặp phải một đoạn tình cảm sai lầm, vốn ban đầu là sai lầm, chính là sai lầm.nếu sau khi quên đi mà hai người còn có thể bắt đầu lại thì phụ thân tuyệt sẽ không ngăn cản nữa.dù là hắn bị viễn cổ tiên vực lựa chọn thì phụ thân cũng dám đánh một trận với viễn cổ tiên vực!
Lam Mộng Đạo Tôn không trả lời câu hòi Lý Thiến Mai mà chỉ nhắm mắt, vuốt ve cổ cầm.
- Khoảng cách xa nhất. Là lãng quên. Mộng nhi, nàng có bao giờ nhớ ta không.