Tiên Nghịch

Chương 1286: Viêm hỏa dị tinh 


trước sau

Chung Đại Hồng hung ác nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, hung hăng gật đầu, cười hung dữ, cắn răng nói:
 
- Không sai, chính là hắn!
 
Sắc mặt nam ử trung niên trong nháy mắt tái nhợt. Hắn hầu như không chút do dự, thân thể lùi vụt lại phía sai, hai tay vung len bắt quyết. Lập tức tộc ấn hình bọ cạp ở mi tâm liền nhúc nhích, dường như là sống vậy, tỏa ánh sáng yêu dị.
 
Ngay trong tích tắc này, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh điểm một ngón tay về phía trước. Một chỉ này điểm ra, thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyển, từng đợt tiếng sấm rền vang kinh thiên động địa. Trên bầu trời này đột nhiên xuất hiện vô tận lôi vân.
 
Theo ngón tay Vương Lâm hạ xuống, trong nháy mắt khi nam tử trung niên vừa lui lại từ trên bầu tời đánh thẳng xuống vào đầu hắn.
 
Một luồng lực lượng mang tính hủy diệt lập tức từ thiên linh cái của nam tử trung niên này ầm ầm tràn vào cơ thể. Trong tiếng sấm động, thân thể người này truyền ra tiếng nổ bang bang, da thịt tan nát, xương cốt vỡ vụn, nguyên thần trực tiếp bị diệt vong!
 
Tiếng sấm trôi đi, nam tử trung niên này biến mất không còn dất vết, dường như chưa từng tồn tại trên đời vậy.
 
Tiếng sấm tắt dần, bốn phía trong thời gian ngắn vô cùng yên tĩnh. Ánh mắt đông đảo tu sĩ vừa thoát khỏi thành trì bị tàn phá này đều lộ ra vẻ vô cùng sợ, nhìn về phía Vương Lâm với vẻ mặt kinh hãi.
 
Nâng tay phong vân biến động, lôi đình giáng xuống trực tiếp đánh cho một tu sĩ Âm hư hình thần cầu diệt, không để lại nửa điểm dấu vết. Loại thần thông này đủ để kinh thiên động địa, chấn kinh tâm thần tất cả tu sĩ tại đây, tạo nên sóng gió ngập trời!
 
Sắc mặt lão giả khô gầy đang bị giam cầm lại càng tái nhợt, thậm chí ngay cả hô hấp cũng dừng hẳn, ngơ ngác nhìn moi chuyện, khuôn mặt lộ ra sự sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.
 
Ngay cả Chung Đại Hồng thân thể cũng run lên. Hắn ở Thiểm Lôi Tộc tuy đã chứng kiến Vương Lâm phát uy nhưng lúc này khi một lần nữa chứng kiến vẫn có cảm giác sự cường đại của Vương Lâm là không thể đoán nổi.
 
Thần sắc Vương Lâm không có nửa điểm biến hóa. Kể cả lúc này hắn đang bị truy sát, tạm thời phải tránh né ở nơi này, nếu là người khác thì sẽ cố gắng nhẫn nhịn, khó có khả năng dễ dàng ra tay.
 
Nhưng Vương Lâm tu vi thông thiên, cả đời trả qua quá nhiều gian khổ, nhiều lần trải qua sống chết rồi. Cho dù là bị kẻ truy sát phát hiện mấy lần thì đã sao? Cho dù là có khiến kẻ địch cường đại tới thì cũng không phải bởi vậy mà khi người của mình bị đả thương, Vương Lâm lại không hỏi tới!
 
Cũng giống như lời của hắn trước kia: Ngươi có thể nhịn nhưng ta thì không!
 
Thế gian này cũng hiếm có người khiến hắn có thể nhịn! Lúc này Vương Lâm đã sớm không còn như trong quá khứ. Hắn đã trở thành cường giả, càng có được trái tim của cường giả!
 
Có câu hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng vào bãi cạn tôm nhờn mặt. Nhưng nói rõ ràng ra thì đó là hổ cam tâm để bị khinh, rồng nguyện ý bị nhờn mặt. Nếu chúng không muốn thì ai dám tiến lên?
 
Giết nam tử trung niên, việc này cũng chưua kế thúc. Nếu đã ra tay thì phải như lôi đình, diệt toàn bộ những kẻ liên quan. Chân phải Vương Lâm dẫm một cái về phía mặt đất.
 
Bảo tháp liền ầm ầm chấn động, những khe nứt lấy nơi chân phải hắn đạp làm trung tâm ầm ầm lan về bốn phía. Trong thời gian ngắn, khắp mặt đất toàn là khe nứt.
 
Một tiếng nổ ầm vang, đỉnh bảo tháp liền sụp đổ. Chung Đại Hồng đỡ lấy lão già họ Chương.
 
Hai người bay lên không trung, ngơ ngác nhìn xuống phía dưới.
 
Vương Lâm đứng tại nơi tần đỉnh của báo tháp vừa sụp đổ, thân thể trầm xuống, trực tiếp tiến vào tầng hai của bảo tháp. Thên thể hắn vừa hạ xuống, bốn phía còn đang tràn ngập đá vụn thì đột nhiên một luồng khí tức hung ác ngập trời bùng lên, sát khí điên cuồng bộc phát. Một tiếng gầm nhẹ từ sâu trong bảo tháp truyền ra. Cùng lúc đó, một đạo u quang lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, trong nháy mắt khi u quang tới gần, tay phải tùy ý giờ về phía trước chụp một cái. Lập tức trước người hắn có một bàn tay khổng lồ biến ảo ra, chụp gọn lấy u quang, mặc cho u quang có giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát được.
 
Trong bàn tay hư ảo kia, u quang lóe lên kịch liệt, trong đó xuất hiện một hạt châu màu tím. Hạt châu này tỏa ra sát khí kinh người, theo quang mang tỏa ra lại càng bộc phát mãnh liệt.
 
- Ám hạt châu, nổ!
 
Một tiếng gầm nhẹ truyền ra, từ trong hạt châu liền có một lực lượng hủy diệt trào ra, ngay lúc muốn nổ tung thì tay phải Vương Lâm hung hăng vuốt một cái.
 
Ầm một tiếng, hạt châu trực tiếp nổ tung, bộc phát ra một lục trùng kích cường đại khiến cả tầng bảo tháp này hoàn toàn bị hủy diệt.
 
Trong khói bụi, thanh niên được nam tử trung niên gọi là thiếu chủ kia sắc mặt tái nhợt, thân thể vội vàng lui lại phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong mắt lộ ra vẻ rung động - Hạt châu này cũng có chút huyền diệu!
 
Tiếng nói lạnh lùng của Vương Lâm từ trong khói bụi truyền ra, thân thể không có chút thương tích chậm rãi đi ra.
 
Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện, thanh niên lộ ra thần sắc không thể tin nôi, da đầu tê dại, cơ hồ hồn phi phách tán. Hắn cực kỳ rõ ràng uy lực của Ám hạt châu, nếu bị đánh lén thì đủ để một tu sĩ Khuy Niết bị thương. Nhưng đối phương chỉ tùy ý sờ một cái, nhận lấy toàn bộ lực lượng của hạt châu, không ngờ lông tóc cũng chẳng tổn hao gì. Loại chuyện này khiến cho thân thể thanh niên run lẩy bẩy.
 
Hắn trong tâm trạng hoảng sợ muốn bỏ chạy thì tay phải Vương Lâm vung lên. Lập tức một tấm lưới điện chợt xuất hiện, tràn ngập toàn thân thanh niên này. Người này kêu lên thảm thiết mất đi khả năng chống cự, không thể thoát ra, dường như bị phong ấn vậy, lơ lững giữa không trung.
 
Vương Lâm cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, chân phải lại dẫm lên mặt đất một lần nữa, đi xuống tầng tiếp theo. Vừa mới bước nào, tay hắn liền vùng lên một cái. Một biển lửa ầm ầm tràn ra, cuốn lấy hai lão già đang muốn xông lên ở tầng này. Hai lão già này bị ngọn lửa táp qua, lập tức thân thể kịch chấn, phun một ngụm máu tươi, cũng bị ngọn lửa xâm nhập vào cơ thể, hình thành phong ấn lơ lửng giữa không trung.
 
- Đúng là giống loài bọ cạp, chỉ thích sinh hoạt ở những cái khe âm u. Lần này còn không chịu chui ra toàn bộ cho ta… Vương Lâm bình tĩnh đi tường bước tiến tới, tiến vào tầng tháp tiếp theo.
 
Cứ như vậy, từng tầng một, trong bảo tháp này không ngừng vang lên những tiếng độn ầm ầm và tiếng kêu thảm thiết thê lương, càng nhiều tộc nhân Ám Hạt Tộc bị phong ấn, vứt vào giữa không trung. Không lâu sau, đám người Ám Hạt Tộc lơ lững giữa không trung đã không dưới mười người.
 
- Các hạ khinh người quá đáng!
 
Ngay lúc Vương Lâm đang không ngừng tiến vào thì từ tầng cuối cùng chôn sâu trong lòng đất của bảo tháp có một tiếng gầm giận dữ vang lên.
 
Đồng thời một lực lượng mạnh mẽ âm ầm từ dưới đó hình thành một cơn lốc lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Cơn lốc này thế như chẻ tre, không tiếc hủy diệt bảo tháp này, từ tầng cuối cùng ầm ầm oanh kích lên, trong thời gian ngắn đã có nhiều luồng khí tức dung nhập vào trong đó, hình thành một lực trùng kích cường đại, đảo mắt một cái đã trực tiếp phá vỡ mặt đất của tầng tháp mà Vương Lâm đang đứng, ầm một tiếng đánh lên!
 
Cơn lốc này hiện ra rõ ràng trước mắt Vương Lâm nhưng lại là một con bọ cạp màu đen hư ảo lớn gần mười trượng. Con bọ cạp này là do thần thông biến thành, sau khi xuất hiện liền lao thẳng tới Vương Lâm. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể không lui lại. Tay phải hắn nắm quyền, Cổ Thần lực toàn thân điên cuồng ngưng tụ, ngay trong nháy mắt khi con bọ cạp mười trượng kia tới gần thì tay phải hắn ầm ầm đấm tới!
 
Nắm đấm vừa vung lên, lập tức một hư ảnh Cổ Thần liền xuất hiện, đồng thời đánh ra một quyền, ầm ầm va chạm với con bọ cạp.
 
Một tiếng nổ vang thật lớn trong tích tắc này chấn động thiên địa, hóa thành một làn sóng xung kích không cách nào hình dung được quét về bốn phương tám hướng. Mặt đất ầm vang, ngay cả tu chân tinh này cũng run rẩy, vô số bụi đất bốc lên. Ầm một tiếng, bộ phận của tòa bảo tháp lộ ra trên mặt đất dưới chấn động quá mạnh, vô số khe nứt xuất hiện, mở rộng, toàn bộ sụp đổ, hóa thành vô số mảnh nhỏ nổ tung Thậm chí ngay cả một phần vẫn ẩn dưới mặt đất trong tiếng ầm vang này cũng sụp đổ, bắn tung lên mặt đất, khiến cho mặt đất dường như bị địa long chuyển mình, tạo thành cuộn sóng cuốn về bốn phía, ầm ầm tràn ra.
 
Cũng trong sự sụp đổ này, hơn mười tu sĩ từ trong tòa bảo tháp bị cuốn ra. Đám người này sắc mặt tái nhợt, phun máu tươi, ánh mắt nhìn Vương Lâm tràn ngập hoảng sợ.
 
Tu sĩ bốn phía đang quan chiến lại vàng vội vàng lui về phía sau. Đám người bị cảnh tượng mà cả đời chưa từng gặp lần này làm cho hoàn toàn chấn động Trong trung tâm của báo tháp, quần áo Vương Lâm toàn thân dường như bị cuồng phong thổi qua, mái tóc tung bay, nhưng thân thể vẫn không di chuyển, thu hồi tay phải, cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất, tiếng nói lạnh lùng nói:
 
- Đả thương người của ta, lại còn dám nói khinh người quá đáng sao? Người quá yếu ớt rồi!
 
Phía dưới mặt đất chỗ Vương Lâm đứng, giờ phút này lộ ra một lỗ hổng ước chừng ngàn trượng. Bên trong lỗ hổng này đen kịt, vốn là chỗ của bảo tháp. Lúc này bảo tháp sụp đổ khiến cho hết thảy ở phía dưới lộ ra trong mắt mọi người.
 
Sâu trong lỗ thủng này, trên một tảng đó nứt nẻ có một lão già đang ngồi khoanh chân. Lão già này thân mặc hắc bào, trên áo có một con bọ cạp dữ tợn. Con bọ cạp này hơi quỷ dị, không ngờ có chín đuôi!
 
Ở mi tâm hắn cũng có ấn ký hình bọ cạp. Chẳng qua nếu so sáng với con bọ cạp trên áo thì không giống. Tộc ấn chỉ có bốn đuôi!
 
Bốn đuôi của con bọ cạp đang rũ xuống, tràn ngập mặt lão giả, khiến hắn trong có hơi đáng sợ. Nhưng giờ phú này sắc mặt hắn tái nhợt, phun một ngụm mắt tươi, ngẩng phắt đầu, ánh mắt lộ ra hung hăng, cả người lập tức lao tới hướng thẳng phía Vương Lâm.
 
- Ám Hạt Tộc ta cho dù là một tiểu tộc nhưng cũng là một trong ba trăm bảy mươi hai tộc của Điên Lạc. Ngươi hôm nay đối kháng với tộc của ra chính là đối kháng với toàn bộ Điên Lạc! Đến lúc đó thì Điên Lạc đại đế tất nhiên tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
 
- Chỉ là thiên nhân đệ nhị suy mà cũng dám nói vậy trước mặt ta.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ánh mắt như điện, rơi vào trong mắt của lão giả. Lôi quang trong mắt phải hắn chợt lóe lên, thiên địa liền ầm vang.
 
Sắc mặt lão giả địa biến, trong mắt hắn đã không còn thấy đối phương mà chỉ còn là một đạo lôi đình. Đạo lôi đình này từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng qua hai mắt mình, trực tiếp đánh vào trong tâm thần.
 
Tâm thần lão chấn động ầm ầm, trong nháy mắt tái nhợt, lại tiếp tục phun máu tưới, thân thể vội vàng lui lại phía sau, ánh mắt không thể tin nổi.
 
- Thiên nhân tứ suy! Đây là tuyệt đối là lực lượng của thiên nhân tứ suy. Đáng chết. Ám Hạt Tộc chúng ta sao lại trêu chọc vào lão quái vật như vậy!
 
Lão giả đang muốn lui lại phía sau thì tay áo Vương Lâm lại vung lên, tay phải giơ lên chụp vào hư không một cái.
 
Lập tức lão giả phát hiện ra thiên địa nguyên lực bốn phía điên cuồng cuộn lên, phảng phất trong nháy mắt bị đối phương khống chế, hóa thành một lồng giam vô hình, từ bốn phương tám hướng điên cuồng đè ép về phía mình.
 
Trong cơ thể hắn vang lên tiếng động bang bang không ngừng, đau nhức truyền khắp toàn thân, cảm giác như từng đốt xương đều sắp tan vỡ, nguy cơ sinh tử tràn ngập. Lão giả không dám lùi lại, hắn dự cảm chỉ cần lùi lại một bước là bản thân hẳn phải chết. Giờ phút này hắn không chút suy tư, lập tức giơ tay phải lên hung hăng vỗ vào mi tâm một cái. Trong phút chốc, tộc ấn ở mi tâm hắn liền nhúc nhích một cách quỷ dị.
 
Đột nhiên, con bọ cạp buốn đuôi trong thời gian ngắn thoát khỏi mi tâm của hắn, tung bay về phía trước, đón gió lớn lên, trong nháy mắt đã hóa thành trăm trượng, bốn cái đuôi vung lên phát ra những tiếng động ầm ầm.
 
Con bọ cạp trăm trượng này cực kỳ dữ tợn, sau khi xuất hiện liền ngửa mặt lên trời kêu dài, bốn cái đuôi hình thành tàn ảnh quất thẳng tới Vương Lâm. Lão giả kia còn lo lắng, cắn răng chụp một
cái vào hư không, phất mạnh về phía trước. Đột nhiên một luồng u quang xuất hiện, trong thời gian ngắn liền có bốn con rối lớn cỡ trăm trượng ầm ầm lao ra!
 
Mỗi một con rối đều tỏa ra khí tức tương đương với âm dương hư thực, giờ phút này sau khi xuất hiện liền vây lấy Vương Lâm.
 
- Tất cả con rối, nổ cho ta!
 
Thần sắc lão giả dữ tợn, trong nháy mắt rống lên câu này, không chút do dự lui lại phía sau, Vương Lâm cười lạnh, cũng chẳng thèm nhìn con bọ cạp buốn đuôi và bốn con rồi kia một cái, giơ chân bước một bước về phía trước. Sóng gợn lóe lên, cả người hắn liền biến mất.
 
Lão già kia đang lùi lại nhanh phía sau, nhưng lập tức thân thể run lên. Ngay phía sau hắn, thân ảnh Vương Lâm từ trong hư vô đi ra, tùy ý giơ ngón trỏ tay phải lên điểm lên đầu hắn.
 
Bóng ma tử vong tràn ngập tâm thần lão giả. Ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, muốn né tránh như thực lực chênh lệch là vậy khiến hắn căn bản không có thể né tránh, chỉ còn biết trơ mắt nhìn ngón tay nọ điểm vào mi tâm của mình. Ngón tay kia chưa hạ xuống thì đã có một luồng khí tức ẩn chứa trong đó ầm ầm đánh sâu vào trong cơ thể lão giả.
 
Ầm!
 
Thân thể lão giả chấn động kịch liệt, nguyên thần bị một chỉ chấn bay ra ngoài cơ thể, tung bay giữa không trung, ngay cả cử động cũng không dám, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi ngập trời, mơ hồ lộ vẻ cầu xin tha thứ. Con bọ cạp bốn đuôi kia cũng đồng thời tiêu tan, hóa thành u quanh trở lại nguyện thần của lão giả, hình thành ấn ký.
 
Thân thể mất đi nguyên thần vẽ lên một đường cong, rơi xuống mặt đất, máu tươi phun ra, bịch một cái nện xuống đất, tạo thành khói bụi mù mịt.
 
- Lại còn muốn chạy trốn sao?
 
Ngón tay Vương Lâm điểm vào trán nguyên thần của lão giả, chậm rãi mở miệng nói.
 
- Chỉ cần khí tức của một chỉ này có thể khiến nguyên thần ra xuất khiếu, thân thể trọng thương bay mất. Nếu một chỉ này điểm trúng thì ta hiển nhiên sẽ hình thành cầu diệt! Người này…người này không phải là thiên nhân tứ suy!
 
Nguyên thần lão giả run rẩy, cuống quít lắc đầu. Giờ phút này hắn hầu như đã hồn phi phách tán. Lực lượng một chỉ kia khiến trong lòng hắn không còn chút ý niệm phản kháng nào. Một chỉ này căn bản chưua điểm vào mi tâm hắn, nhưng như vậy lại càng khiến cho tâm thần hắn run rẩy.
 
- Từ nay về sau, người Ám Hạt Tộc tôn ta là chủ nhân, theo tất cả mệnh lệnh của ta. Nếu không, diệt toàn tộc!
 
Vương Lâm thu hồi ngón tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn nguyên thần của lão giả này một cái.
 
Lão giả vừa run rẩy vừa liên tục gật đầu, thấp giọng nói:
 
- Điên Lạc vốn là nơi cường giả vi tôn. Có chủ nhân mạnh mẽ như vậy che chở là may mắn của Ám Hạt Tộc chúng ta. Ám Hạt Tộc ta toàn bộ có một trăm bảy mươi sáu người, toàn bộ nghe theo lệnh chủ nhân, không dám không theo!
 
- Chủ nhân, quyết không thể chỉ nghe theo lời một phía của hắn, phải để cho bọn hắn lấy tộc ấn phát lời thề của tộc thái cổ, nếu phản lại sẽ bị tộc ấn cắn trả, chết không chỗ chôn! Vạn cổ tuế nguyệt, toàn bộ Ám Hạt Tộc diệt tuyệt!
 
Đôi mắt Chung Đại Hồng lóe lên, lập tức mở miệng.
 
Lão già nghe thầy Chung Đại Hồng nói như vậy, thân thể run lên, ánh mắt hung ác nhìn Chung Đại Hồng một cái nhưng rất nhanh liền tan biến, lộ vẻ khổ sở, gật đầu nói:
 
- Được, lão phu xin lấy tộc ấn phát lời thề của tộc thái cổ, nguyện để ngài làm chủ nhân, nếu phản bội sẽ bị tộc ấn cắn trả, chết không chỗ chôn!
 
Trong nháy mắt khi hắn thốt ra lời này, trong tộc ấn liền phát ra u quang. Con bọ cạp bốn đuôi kia trông cực kỳ thống khổ, truyền ra tiếng gào thét, sau đó trở nên uể oải. Nhưng có một đạo ấn kỳ tang thương chậm rãi xuất hiện trên người nó, giống như là đóng dấu lên vậy.
 
Tộc nhân Ám Hạt Tộc bốn phía dưới một cái vung tay của Vương Lâm liền mở phong ấn. Bọn họ đã thấy hết cảnh tượng trước mắt, ánh mắt nhìn Vương Lâm giờ phút này, gồm cả người được gọi là thiếu chủ kia cũng đều mang theo vẻ sợ hãi.
 
Lấy tộc ấn phát lời thề xong, Ám Hạt Tộc tại Điên Lạc này trở thành bộ tộc thái cổ đầu tiên bị Vương Lâm thu phục.
 
Động phủ của Vương Lâm cũng biến thành thánh địa cả Ám Hạt Tộc. Đám tộc nhân này vây quanh, dùng pháp lực khiến cho bốn xung quanh động phủ hình thành sa mạc, đem nó trở thành khu vực của Ám Hạt Tộc trên tu chân tinh này.
 
Lão giả họ Chương sau khi thấy được sự cường đại của Vương Lâm xong, tâm thần chấn động, quyết định một chuyện, nói là gì cũng phải theo Chung Đại Hồng để tạo quan hệ.
 
Về phần Chung Đại Hồng thì cả người run rẩy, lần tu vi Hóa Thần hoành thành tại Ám Hạt Tộc.
 
- Vùng Điên Lạc có ba trăm bảy mươi hai tiểu tộc. Ám Hạt Tộc chúng ta là thấp kém nhất, chỉ khống chế một tu chân tinh vứt đi này, tộc nhân cũng rất thưa thớt.
 
- Thái Cổ Tinh Thần có Trường Tôn hội, ở Điên Lạc có Lạc Sinh hội. Trong Lạc Sinh hội có mười ba vị trưởng lão phục trách. Bọn họ là người nắm quyền ở Điên Lạc, còn về người mà ta nói trước đây là Điên Lạc đại đế đạt tới bước thứ ba. Cũng nhờ có sự tồn tại của hắn mà nơi đây mới không bị Trường Tôn hội quản lý.
 
- Trưởng lão Lạc Sinh hội cũng không phải cố định mà cứ một trăm năm lại tiếp nhận một lần khiêu chiến, người thắng có thể trở thành một trong số trưởng lão. Nghe đồn Trường Tôn hội trong những năm qua đã âm thầm đưa đông đảo tu sĩ vào, muốn đoạt vị trí trưởng lão nàynhưng chưa bao giờ thành công, toàn bộ trong khi khiêu chiến đều tử vong một cách không rõ ràng.
 
Còn nếu họ không có ý định trở thành trưởng lão Lạc Sinh hội thì tính mạng không có gì phải lo lắng.
 
Nói tới đây, lão giả Ám Hạt Tộc ngẩng đầu lên liếc nhìnVương Lâm một cái.
 
Hắn lúc này cung kính đứng trong động phủ của Vương Lâm, nói chi tiết tất cả những gì hắn biết cho Vương Lâm.
 
- Về con rối theo lời chủ nhân nói, vật ấy chỉ có trên tinh cầu tương ứng với bộ tộc của trưởng lão Lạc Sinh hội mới bán. Ám Hạt Tộc chúng ta cũng đều từ đó mua được.
 
Chẳng qua con rối này tu vi càng cao thì càng không dễ mua, tu sĩ tầm thường căn bản không có tư cách mua, chỉ có bộ tộc của Điên Lạc đại đế thần bí truyền thụ phương pháp chế tạo. Cụ thể làm sao chế tạo thành thì chỉ có mười ba trưởng lão mới biết Trong Ám Hạt Tộc, con rối cao nhất là Tịnh Niết trung kỳ. Vật ấy giá cực cao, nếu ở bên ngoài Điên Lạc nhất định đổi được không ít pháp bảo và đan dược.
 
Lão giả vừa nói vừa vỗ tộc ấn ở mi tâm. Lập tức u quang lóe lên, bên cạnh hắn xuất hiện một con rối hình dạng một trung niên nam tử.
 
Thần sắc con rối này trơ trơ, nhìn thoáng qua thì không khác gì người thật, nhưng nhìn kỹ thì lại không có chút sinh cơ, toàn thân có vô số phong ấn bao phủ, khiến cho người ta không thể nhìn rõ bên trong.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cẩn thận nhìn con rối này, trầm mặc một lát mới chậm rãi mở miệng nói:
 
- Điên Lạc có con rối Toái Niết không?
 
Lão giả do dự một chút, hồi lâu mới thấp giọng nói:
 
- Có.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động nhưng thần sắc lại bình thản, chậm rãi nói:
 
- Ồ? Như vậy rất có thể có con rối thiên nhân suy kiếp rồi?
 
Lão giả trầm mặc càng lâu, thấp giọng nói:
 
- Việc này tiểu nhân cũng không rõ. Nhưng…nhưng nghe nói là đã có người từng gặp qua con rối thiên nhân suy kiếp…chỉ là không biết thật giả ra sao.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn không ngờ tại Điên Lạc trong Thái Cổ Tinh Thần này lại có chuyện không thể tưởng tượng như vậy. Con rối thiên nhân suy kiếp. Chuyện này quả thật là quá mức kinh người rồi!
 
- Nếu ngay cả con rối thiên nhân suy kiếp cũng có thì cũng có thể có con rối bước thứ ba!
 
Vương Lâm không hỏi. Việc này quá mức hoang đường, hắn tuyệt đối sẽ không tin.
 
- Hỏa Tước tộc có thể lực như thế nào ở đây?
 
Một lúc sau, Vương Lâm hỏi.
 
- Hải hồn tông thân là thái cổ đại tộc, những năm gần đây không ít người tới nơi này. Bắt đầu quy mô ước chừng mấy trăm người, đại đế đều biết là họ do Hỏa Tước tộc phái tới nhưng bởi vì chưa bao giờ tham dự vào chuyện tranh đoạt trưởng lão nên vẫn an toàn. Bọn họ ở chỗ này kết giao với các bộ tộc, giao dịch con rối, âm thầm sưu tầm Viêm hỏa dị tinh, một thời gian lại trở về Hỏa Tước tộc.
 
- Viêm hỏa dị tinh?
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
 
- Đây là một vật của Điên Lạc, nghe đồn cũng là Điên Lạc đại đế mang đến, nghe nói là một trong những tài liệu chế tạo con rối. Chẳng qua số lượng của nó không nhiều lắm, rất hiếm thấy…ta…ta ở đây cũng có một khối nhỏ, có thể hiến cho chủ nhân.
 
Lão giả do dự một chút, tay phải lật một cái, xuất hiện đá nhỏ như hạt gạo.
 
Tay phải Vương Lâm chụp vào hư không một cái, lập tức cầm viên đá trong tay, cẩn thận quan sát, đồng tử hai mắt chợt co rút lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.
 
- Người đi ra đi, sưu tầm tất cả tin tức về Hỏa Tước tộc, rõ ràng chi tiết cho ta.
 
Vương Lâm tay lên. Lão giả vội vàng cung kính vâng dạ, lùi về phía sau.
 
Sau khi hắn rời đi, đại môn của động phủ ầm ầm đóng lại, lại bị Vương Lâm đánh cấm chế lên, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm viên đá màu trắng trong tay, hai mắt phát ra ánh sáng, mơ hồ lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
- Viêm hỏa dị tinh…hóa ra nó gọi là Viêm hỏa dị tinh! Năm đó Chu Tước lão Thánh Hoàng từng nói, Tứ Thánh Tông vốn là từ Thái Cổ Tinh Thần tới, sau đó mới tiến vào giới nội…lời ấy quả nhiên không giả!
 
Viêm hỏa dị tinh do Điên Lạc đại đế thần bí mang đến, Điên Lạc đại đé này vì sao lại có vật này…chẳng lẽ…chẳng lẽ… Hai mắt Vương Lâm lóe sáng, lại lộ ra vẻ kíck động không thể che dấu!
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện