Tiên Nghịch

Chương 1343: Phụng Thiên Lang


trước sau

Cái khe khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời này truyền ra một thanh âm kinh thiên động địa. Thanh âm này không phải là tiếng rít gào, mà giống như là sói tru, âm u đến cực điểm, khiến cho thân thể Vương Lâm đang dung nhập vào trong thiên địa bị bức ra. Hết thảy chuyện này xảy ra trong nháy mắt, ngay khi thân thể Vương Lâm bị tiếng sói tru kia bức ra, bàn tay khổng lồ kia liền ầm ầm chộp tới! Dường như tất cả đều được tính toán rất hoàn hảo, tìm được Vương Lâm, đoán trước được Vương Lâm sẽ dùng Súc địa thành thốn bỏ chạy, không biết lấy loại thần thông hay pháp bảo gì này phát ra tiếng sói tru ầm vang, cản trở Vương Lâm rời đi.
 
Trong khoảnh khắc này, cánh tay kia ầm ầm chộp tới, khí tức từ trên cánh tay tràn ra còn ẩn chứa một sức mạnh hương hỏa. Người muốn giết Vương Lâm này không phải là tu sĩ bước thứ hai, mà là tu sĩ bước thứ ba! Nói một cách chính xác, là vừa mới bước vào bước thứ ba, cũng giống như Tư Mã Mặc, là Không Niết sơ kỳ. Nhất là trong khí tức của hắn còn tràn ngập một vẻ bạo ngược, lao thẳng đến Vương Lâm.
 
Vương Lâm không chút do dự, xoay mạnh người, vung tay phải lên, trong tay hắn liền xuất hiện một cái móng tay! Cái móng tay này đen kịt, vừa mới xuất hiện liền có khí tức âm trầm tràn ngập, bị ánh trăng chiếu vào, chiếc móng tay màu đen kia hình như còn có từng trận tiếng kêu thê lương truyền ra.
 
Chiếc móng tay này chính là vật được Đại Hoang thượng nhân ở trước mặt Lão Chu Tước tặng cho. Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, giơ tay phải vung lên, chiếc móng tay kia mang theo tiếng rít gào, ầm ầm lao thẳng tới bàn tay kia. Hết thảy chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh tới mức khó tin. Chiếc móng tay này dấy lên một cơn hắc phong, va chạm với bàn tay kia.
 
Một tiếng nổ ầm vang lên, chiếc móng tay kia đã xuyên thấu bàn tay, ầm một tiếng tan vỡ. Ngay khi nó tan vỡ, một cơn đau nhức lập tức lan ra khắp cả bàn tay, hướng thẳng lên cánh tay.
 
Gió thu thổi qua, cánh tay kia chợt run lên, hóa thành một đám bụi đen kịt tiêu tan.
 
Chiếc móng tay này rất mạnh, vượt ra ngoài dự liệu của Vương Lâm, nhưng bàn tay kia mặc dù tiêu tan, nhưng vẫn thổi tới một luồng khí tức cuồng bạo lên thân thể hắn, khiến cho Vương Lâm phun ra máu tươi. Trong vẻ dữ tợn, tay phải hắn lại một lần nữa vung lên, lập tức Cổ Tức Diệp kia như lưu tinh lao thẳng tới cái khe xuất hiện trên bầu trời.
 
- Phong!
 
Cổ Tức Diệp đón gió đột nhiên lớn lên, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, trong tiếng ầm ầm, phong ấn cái khe kia. Ngay khi tiếng rít gào từ bên trong cái khe truyền ra. Vương Lâm từng bước tiến về phía trước, toàn thân dung nhập vào trong thiên địa, ngay lập tức biến mất. Ba nhịp thở sau khi hắn rời khỏi, Cổ Tức Diệp đang phong ấn cái khe trên bầu trời kia hóa thành những điểm tinh quang, tiêu tan không còn.
 
Trong tinh không của Thái Cổ tinh thần, Vương Lâm bước ra, thần sắc âm trầm, tay phải bấm quyết nói:
 
- Lạc diệp quy căn! (Lá rụng về cội)
 
Lập tức ở phía trước người hắn liền có tinh quang bỗng nhiên xuất hiện, biến thành Cổ Tức Diệp, bị hắn cầm trong tay.
 
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang, thân thể cấp tốc hướng về phía trước bay đi, lại một lần nữa sử dụng Súc Địa thành thốn, biến mất trong tinh không.
 
- Tình trạng lúc này chưa thể quay về cái khe ở Vân Hải, sự truy sát của Chưởng Tôn mới chỉ xem có thể dẫn dụ ra bao nhiêu cao thủ, trong lúc bị truy sát, ta sẽ có thể lợi dụng cắn nuốt, khôi phục tu vi!
 
Vương Lâm cười lạnh.
 
Trên tu chân tinh hoang phế kia, sau khi Cổ Tức Diệp biến mất khỏi cái khe trên bầu trời, từ bên trong có một thân ảnh đi ra. Thân ảnh này là một đại hán, thân cao ba trượng, thần sắc dữ tợn, hai mắt lộ ra hàn quang vô tình. Trên mi tâm của hắn có một ấn ký, ấn ký này không ngờ chính là cái đầu sói màu xanh đáng sợ. Dưới trướng của Chưởng tôn có tứ đại Thái cổ hung tộc, Phụng Thiên lang tộc là một trong số đó. Ở trên vai hắn còn có một thiếu nữ đang ngồi, cô gái này toàn thân mặc áo đỏ, tướng mạo cực kỳ quyến rũ, khuôn mặt xinh xắn như trsai đào, ẩn chứa sự phong tình mê người, mỗi cử động có thể hút hồn người. Trên mi tâm của nàng cũng có một ấn ký, ấn ký này là một ký hiệu rất cổ quái, nếu Vương Lâm nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Ấn ký này không ngờ chính là Phong Diệt tộc cực kỳ thần bí trong Thái Cổ tinh thần. Năm đó trong Thất Thải giới, Vương Lâm đã gặp một lão già của Phong Diệt tộc, hắn đã đem tới cho Vương Lâm một kiếp nạn sinh tử cực kỳ hung hiểm! Nhất là đạo thuật của hắn càng khiến cho Vương Lâm nhớ rõ. Nhưng tu vi của nữ tử này vẫn chưa đến bước thứ ba, vẫn chỉ ở Thiên Nhân đệ tam suy mà thôi, nàng cầm trong tay một cái la bàn, cúi xuống gõ vào cái, ngẩng đầu cười khẽ nói:
 
- Hướng chính đông, mười chín vạn bảy ngàn tám trăm bốn mươi lăm dặm! Nhưng cánh tay của ngươi đã trúng độc, chiến lực đã giảm xuống ba thành, nếu không có ta giúp ngươi, chất độc kia có thể xâm nhập vào trong cơ thể.
 
Đại hán kia hừ lạnh một tiếng, thân thể tiến về phía trước, trong tiếng ầm ầm, trời đất chấn động, mặt đất trên tu chân tinh hoang phế này sụp đổ, trong nháy mắt liền vỡ thành từng mảnh. Tu chân tinh này dưới một bước chân của đại hán kia ầm ầm tan rã, ngay
lúc sụp đổ, một lực xung kích khổng lồ khuếch tán ra. Nhưng chưa đợi lực xung kích này tràn ra, liền bị đại hán kia vung tay trái lên, ngưng tụ trong lòng bàn tay, hóa thành một quang cầu hư ảo lấp lánh, hướng về tinh không phía trước vung lên.
 
Quang cầu kia rơi vào hư không, phát ra tiếng nổ ầm ầm, khiến cho hư không vặn vẹo bị xé rách, hình thành một cái hố đen chớp tắt không ngừng. Đại hán bước từng bước, trực tiếp đi vào bên trong hố đen.
 
Vương Lâm đang ở trong Thái Cổ tinh thần này thi triển Súc địa thành thốn tiến về phía trước, lúc này vừa mới hiện thân, liền vung mạnh tay phải lên, đem Cổ Tức Diệp không chút do dự hướng về phía sau vung lên.
 
Đúng lúc này, trong tinh không phía sau hắn đột nhiên có một hố đen xoáy tròn hiện ra.Từ bên trong thân ảnh của đại hán Phung Thiên lang tộc biến ảo hiện ra.
 
Những ngay lúc vòng xoáy hố đen này xuất hiện, Cổ Tức Diệp đột nhiên rơi lên trên đó.
 
- Phong!
 
Lời nói của Vương Lâm lạnh lùng truyền ra. Nhưng đồng tử trong hai mắt hắn không thể không lóe lên, hắn mơ hồ thấy được nữ tử ngồi trên vai của đại hán bên trong hố đen, ấn ký trên mi tâm khiến cho tâm thần hắn chấn động! Không hề biến sắc, Vương Lâm từng bước bước đi, thân ảnh biến mất.
 
Tiếng rít gào từ bên trong hố đen điên cuồng truyền ra, còn có tiếng ầm ầm vang vọng, nhưng Cổ Tức Diệp vẫn không động đậy chút nào! Một lát sau, cách Cổ Tức Diệp không xa, tinh không gợn sóng, lại xuất hiện thêm một vòng xoáy đen nữa. Đại hán Phụng Thiên lang tộc thần sắc âm trầm từng bước đi ra, quay đầu nhìn về phía Cổ Tức Diệp.
 
Ngay khi ánh mắt hắn đảo qua, chiếc lá này hóa thành tinh quang tiêu tan.
 
- Đáng chết, đây là pháp gì! Tư Mặc Tử đã giao chiến với người này, sao lại không nói ra! Còn có Vân Lạc đại ti kia, sau khi trở về liền lập tức bế quan!
 
- Ngươi không nên xem thường người này. Người này nếu như không bị trọng thương, với tu vi của ngươi muốn bắt được hắn sẽ không dễ dàng đâu.
 
Nữ tử kia khẽ cười, cúi đầu nhìn la bàn trong tay.
 
- Hướng Tây Bắc, ba mươi bảy vạn tám ngàn bốn trăm chín mươi sáu dặm!
 
Đại hán kia lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái trên vai một cái. Tu vi của hắn mặc dù đã đạt tới bước thứ ba, nhưng cũng không dám đắc tội với cô gái này. Cô gái này là thị nữ của Diệu Âm đạo tôn, một trong Thái Cổ ngũ tôn, đột nhiên lại đích thân tới đây, giúp hắn truy sát.
 
- Chủ nhân của ngươi chắc đã tới vùng đất cổ mộ kia, ngươi đột nhiên tới tìm ta là có mục đích gì, nói ra trước đi.
 
Đại hán kia không nóng nảy đuổi theo Vương Lâm, mà bình tĩnh mở miệng.
 
- Có phải là vùng đất cổ mộ hay không thì còn chưa rõ, nhưng căn cứ vào một vài điển tịch từ xưa, thì mơ hồ cũng có vài phần khẳng định. đừng nói là chủ nhân, rất nhiều cao thủ trong Thái Cổ tinh thần này cũng đang đi tới nơi đó.
 
Thôi, không nói chuyện này nữa, người kia đã rời khỏi hơn trăm vạn dặm, nếu ngươi không đuổi theo, hắn sẽ có thể trốn mất đấy.
 
Nữ tử kia nhoẻn miệng cười, thần sắc lại càng quyến rũ động lòng người.
 
Đại hán kia không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nữ tử chằm chằm.
 
- Được rồi được rồi, thế này đi, chờ sau khi bắt được người kia, ngươi phải để ta lấy tất cả đồ vật trên người hắn, nếu ngươi đồng ý, sau này Đaọ Tôn sẽ thưởng cho ngươi một lục phẩm đạo linh để đáp tạ.
 
Cô gái trừng mắt nhìn, khẽ cười nói.
 
Đại hán kia trầm mặc trong chốc lát, không nói gì nữa, mà bước về phía trước.
 
- Hướng tây bắc, hai trăm bảy mươi chín vạn tám ngàn bốn trăm sáu mươi mốt dặm! Đây là chỗ một bộ lạc phân tông của Phụng Thiên lang tộc ngươi.
 
Đại hán hừ mạnh một tiếng, trong lúc bước tới hư không phía trước ầm ầm bị xé rách, thân ảnh hắn lập tức biến mất.
 
Trong tinh không của Thái Cổ tinh thần, Vương Lâm từ trong gợn sóng bước ra, sáu tu chân tinh phía trước sắp thành hình tròn, bên ngoài còn có hào quang của một trận pháp, hiển nhiên là chỗ của một bộ lạc trong Thái Cổ tinh thần.
 
Liếc mắt nhìn lại, trên trận pháp bên ngoài sáu tu chân tinh kia có một cái đầu sói hư ảo lóe gào mang theo sát khí ngợp trời. Trong tiếng gào thét, đại hán này điên cuồng hướng về phía trước phóng đi. Tinh không ầm ầm, giống như dưới bước chân của hắn xuất hiện những dấu hiệu sụp đổ! Ở phía sau hắn, còn có một con sói hư ảo màu xanh khổng lồ dữ tợn xuất hiện.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện