Tiên Nghịch

Chương 1345: Cổ mộ mở ra


trước sau

Một cơn cuồng phong ầm ầm tràn ra từ trong cái khe cổ mộ. Tử khí tích tụ qua vô tận năm tháng ở nơi này, dung hợp với oán khí của rất nhiều đầu lâu của Cổ thần và Cổ ma, Cổ yêu chết đầy phẫn nộ ở đây, khiến cho cơn lốc này điên cuồng lao ra khỏi cái khe, xé tan tầng sương mù bên ngoài. Sương mù dầy đặc khắp mười vạn dặm tinh không bị cơn lốc này tràn ra, lập tức vang lên tiếng động ầm ầm kinh thiên. Tiếng ầm ầm này lúc đầu còn yếu ớt nhưng trong nháy mắt liền vang vọng, chấn động cả mười vạn dặm tinh không. Sương mù cuồn cuộn, dường như có một linh hồn đang phẫn nộ gầm thét, quét ngang cả tinh không.
 
Sương mù kia bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, với tốc độ cực nhanh tràn về bốn phía. Vốn tu sĩ ở ngoài mười vạn dặm sương mù vẫn luôn quan sát chăm chú, thậm chí còn có vài người cá biệt tiến vào trong sương mù quan sát. Nhưng lúc này khi sương mù bắt đầu cuốn tới, sắc mặt đám người này đều đại biến, vội vàng lui lại phía sau.
 
Cổ mộ mở ra, khiến hầu hết tu sĩ có đại thần thông ở Thái Cổ Tinh Thần chú ý, trong thời gian này đều bỏ qua tất cả mọi chuyện mà chạy tới nơi này.
 
Nhưng trong lúc này, những người có đại thần thông chạy tới nơi này tâm thần đều chấn động, không thể không lùi lại khi sương mù đang đánh tới. Nếu nhìn từ trên cao xuống, sương mù giống như đang sụp đổ, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, ầm ầm điên cuồng xoay chuyển.
 
Một lão giả đạt tới tu vi thiên nhân tứ suy lui lại phía sau không kịp, bị cơn lốc sương mù kia quét tới, lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân run rẩy, huyết nhục trong nháy mắt bị ăn mòn, hóa thành một bộ xương vô thần, bị sương mù cuốn đi. Dưới sương mù cuồn cuộn này, vô số cái chết thê thảm cũng diễn ra khắp nơi. Mắt thấy cơn lốc sương mù không ngừng khuếc tán ra, điên cuồng tăng mạnh trong khắp mười vạn dặm, ba mươi vạn dặm, năm mươi vạn dặm, một trăm ngàn dặm. Không chút ngừng lại. Sương mù lần này tăng lên gấp bội. Hai trăm vạn, ba trăm vạn, năm trăm vạn. cho tới một ngàn vạn dặm, mấy ngàn vạn dặm đều tràn ngập sương mù. Rất nhiều tu sĩ đã hóa thành xương khô, tan thành mây khói. tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt. Có thể nói, hạo kiếp này quá quỷ dị. Nhưng cũng không phải là tu sĩ nào bị cuốn vào trong sương mù cũng tử vong. Hầu như cứ trong mười người lại có một người từ trong sương mù lao ra, trên thân thể không có chút thương thế nào mà lại tràn ngập sinh cơ, dường như trẻ lại ngàn năm vậy. Trên mi tâm họ đột nhiên xuất hiện một cái ấn ký cổ quái, thoạt nhìn trông giống như một con số! Mà đúng nó chính là một con số! Hễ những người mà trên mi tâm có ấn ký hình số này thì lập tức bên ngoài thân thể sẽ xuất hiện một lực lượng không thể chống nổi, trực tiếp bị hút vào trong trung tâm của dòng xoáy cả mấy ngàn vạn dặm này. THiếu niên phân thân của Diệu Âm đạo tôn nọ lúc này nhanh chóng lui lại phía sau. Sắc mặt hắn âm trầm, rời khỏi khoảng cách mấy ngàn vạn dặm nhưng vẫn không cam lòng rời đi.
 
- Đúng là vùng đất cổ mộ, nơi này nhất định là nó. Nghe đồn vùng đất cổ mộ từ khi mới có trời đất tới nay chỉ mới mở ra một lần. Hễ là người tiến vào trong đó đều gặp được may mắn vô cùng, có pháp bảo, đan dược, lại còn có rất nhiều thuật thần thông. Thậm chí bên trong đó còn ẩn chứa cả phương pháp khiến cho tu sĩ bước thứ ba tiến vào Không Kiếp đại cảnh!
 
Thần sắc Diệu Âm đạo tôn â.m tình bất định, nhanh chóng lui lại phía sau. Hắn cắn răng một cái, vung tay lên, chưa thấy hương hỏa giới mở ra nhưng đã có hương hỏa lực nồng đậm vờn khắp toàn thân, hình thành một đám hương hỏa hồn dày đặc vờn quanh bên ngoài cơ thể hắn. Liếc mắt nhìn lại, đám hương hỏa hồn này không ngờ đều là nam tử tuấn mỹ, số lượng vượt quá cả trăm triệu người!
 
- Lao lên!
 
Thần sắc Diệu Âm đạo tôn vặn vẹo, bước về phía trước một bước, không lùi lại nữa mà lao thẳng vào trong sương mù! Vừa mới đụng vào sương mù này, cả trăm triệu hương hỏa hồn bên ngoài thân thể hắn liền kêu lên từng tràng thảm thiết.
 
Từ trong sương mù liền trào ra một lực lượng cường đại không thể hình dung nổi, không người nào có thể chống nổi. Lao về phía trước, thân thể Diệu Âm đạo tôn ầm vang kinh thiên. Bốn phần hương hỏa hồn đều bị hủy diệt không còn. Sắc mặt Diệu Âm đạo tôn tái nhợt. Giờ phút này hắn gần như mới chỉ bước được bước thứ ba, gầm nhẹ một tiếng, lại bước thêm một bước nữa, hai tay bắt quyết, đánh ra đạo thuật! Nhưng trong nháy mắt khi bước thứ tư hạ xuống, lực lượng khổng lồ từ trong sương mù truyền ra đánh lên người hắn. Hương hỏa hồn còn lại ngoài cơ thể hắn trong tiếng ầm ầm. Toàn bộ bị hủy diệt. Diệu Âm đạo tôn phun một ngụm máu tươi, thân thể vội vàng lùi lại phía sau.
 
- Không thể mạnh mẽ xông vào! Đánh cuốc một lần hay không??
 
Lui về phía sau, một lựa chọn gian nan xuất hiện trước mắt Diệu Âm đạo tôn.
 
- Cho dù có từ bỏ một phân thân, bổn tôn cũng muốn thử một lần!
 
Thần sắc Diệu Âm đạo tôn vặn vẹo, thân thể dữ tợn lao về phía trước, không thi triển bất cứ thần thông nào, trực tiếp tiến vào trong sương mù.
 
Thân thể của hắn bị sương mù ập tới liền run rẩy kịch liệt. Tu vi của phân thân này của hắn đã đạt tới Không Linh trung kỳ, nhưng giờ phút này bị sương mù bao phủ liền điên cuồng tụt xuống. Không Linh sơ kỳ, Không Niết viên mãn, Không Niết hậu kỳ, trung kỳ, sơ kỳ! Chỉ trong nháy mắt tu vi của hắn đã suy yếu tới chín lần, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nhanh chóng héo rũ, không còn vẻ phong độ như trước kia. Ở mi
tâm của hắn đột nhiên xuất hiện một tiêu ký! Trong nháy mắt tiêu ký này xuất hiện, lực hút đã tới, cuốn thân thể hắn vào trong trung tâm của cái khe.
 
- Ta hiểu rồi. Tu vi bước thứ ba có thể hóa giải lực lượng của sương mù này. Nhưng bên trong vùng đất cổ mộ này hạn chế cao nhất để tiến vào chính là Không Niết sơ kỳ!
 
Cảnh tượng giống như vậy trong sương mù ngàn vạn dặm cũng phát sinh ở vài nơi. Ở hướng Tây, có một mãnh thú thân thể khổng lồ như một tu chân tinh - Vọng Nguyệt! Trên lưng nó chính là lão giả mặt âm dương, cũng nhìn ra mánh khóe của sương mù này, ánh mắt lóe lên, quyết định, hai tay bắt quyết rất nhanh, đồng thời ở mi tâm cũng ầm ầm lao ra Vũ Đông Thiện, Cực Hiền Thiên chui vào trong cơ thể Vọng Nguyệt.
 
Xong việc này, sắc mặt lão giả tái nhợt, vội vàng lui lại phía sau, quát khẽ:
 
- Vũ Đông Thiện, Cực Hiền Thiên, Vọng Nguyệt thú, ba người tiến vào trong cổ mộ!
 
Sương mù ầm ầm đánh sâu tới. Trên mi tâm của Vọng Nguyệt và hai người kia đồng thời xuất hiện số hiệu, bị lực hút hút vào sâu trong sương mù. Thân thể lão giả kia lùi lại phía sau, thân ảnh biến mất rời xa khỏi phạm vi sương mù, khi xuất hiện đã ở trên một tu chân tinh cực xa, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
 
Còn có lão giả mặc da thú mà lão Chu Tước gọi là Đại Hoang thượng nhân cũng nhìn đám sương mù này, ánh mắt lóe sáng. Cả đời hắn tu đạo không có phân thân, lại càng không dám làm suy yếu tu vi bản thể để tiến vào trong vùng đất cổ mộ đầy cơ duyên và nguy cơ tử vong này. Nhưng hắn cũng không ngừng lại mà giơ tay phải lên. Mỗi lần giơ lên, dù là tu sĩ đã lùi ra cách sương mù rất xa cũng bị hắn bắt lấy, trực tiếp ầm ầm ném vào sương mù. Đám người này kêu lên thảm thiết, hóa thành xương trắng. Nhưng sau khi bảy người bị như vậy, tới người thứ tám thì thân thể một tu sĩ bị lão già bắt được chấn động, không tử vong mà trên mi tâm xuất hiện một con số. Tu sĩ này là một lão già sắc mặt vàng vọt, giống như bị bệnh nặng lâu ngày vậy. Ngay trong tích tắc khi trên mi tâm hắn xuất hiện ký hiệu, hàn quang trong mắt Đại Hoang thượng nhân lóe lên, một đám nguyên thần từ trong cơ thể hắn lao thẳng tới lão già sắp bị hút vào trong sương mù, nhảy thẳng vào mi tâm hắn, trực tiếp đoạt xá.
 
Thân thể lão già kia run rẩy, trong tiếng thét thảm thiết liền biến mất trong sương mù. Sắc mặt Đại Hoang thượng nhân cũng hơi tái nhợt đi, xoay người biến mất khỏi nơi này.
 
Tu sĩ bước thứ ba đều thể hiện thần thông như vậy. Sương mù cuồn cuộn tràn ngập mấy ngàn dặm xong vẫn không đình chỉ mà lại một lần nữa ầm ầm khuếch tán ra, dường như không có bến bờ. Thân ảnh Vương Lâm lúc này trong một khoảng tinh không vặn vẹo liền biến ảo ra. Vừa xuất hiện, hắn không dừng lại chút nào mà phóng thẳng về phía trước. Nhưng đi được gần trăm trượng thì đồng tử trong mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại, ngẩng phắt đầu nhìn về hướng xa xa. Chợt thấy trong tinh không như có vạn mã bôn đằng, cuốn lên mây mù tràn ngập.
 
- Đây là thứ gì!
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động. hắn trước khi bỏ chạy đã phân thần thức ra dung nhập vào Thiên Vận Tử, mơ hồ tính ra là nên chạy theo hướng này, đối với hắn có ích lợi vô cùng. Đúng lúc này thì đột nhiên tinh không bị xé tan, vặn vẹo sụp đổ. Đại hán Phụng Thiên Lang tộc bước ra, nữ tử trên vai vẫn chưa tử vong, nhưng quỷ dị là ngồi trên đó nhưng ẩn đi, rất khó phát hiện. Đại hán Phụng Thiên Lang tộc sau khi xuất hiện thì cũng nhìn thấy cơn lốc phía xa xa, thần sắc lập tức có biến hóa. Hắn hình như hơi do dự, nhưng rất nhanh liền lao tới Vương Lâm, tay phải giơ lên bắt quyết, thân thể lại truyền ra tiếng sói tru.
 
- Bát phương cực lang đạo!
 
Đại hán phụng Thiên Lang tộc quát khẽ. Tinh không bốn phía ầm vang, tám hư ảnh sói lớn mấy ngàn trượng đột nhiên biến ảo ra, vờn quanh tám hướng, gầm rống lao tới Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể hóa thành lưu tinh vọt tới. Tốc độ của hắn đột nhiên nhanh hẳn lên. Chỉ thấy cơn lốc sương mù từ xa xa trong nháy mắt ầm ầm tràn tới tám con Thanh lang kia.
 
Ầm ầm ầm! Cơn lốc đánh tới khiến tám con Thanh Lang lập tức tan tành, sau đó trong tiếng ầm ầm tiếp tục cuốn tới người đại hán Phụng Thiên Lang tộc đã biến sắc, đang lui lại phía sau.
 
Đại hán này không biết sự quỷ dị của sương mù, nhưng phát hiện ra trong đó ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại. Tốc độ của hắn chậm hơn cơn lốc, bị sương mù lao tới. TU vi hắn vốn là Không Niết sơ kỳ, không thể suy yếu nữa, trên mi tâm đột nhiên xuất hiện ấn ký. Nhưng trên vai phải hắn đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện