Tiên Nghịch

Chương 1371: Ban thưởng đạo


trước sau

Linh Động được Vương Lâm ban cho đạo thuật, toàn thân chấn động, thân thể dần dần cúi xuống. Hắn vốn tư chất hơn người, nếu không cũng không có khả năng chỉ cách bước thứ ba nửa bước.
 
Đạo thuật Dung này chỉ mấy canh giờ sau đã được Linh Động hoàn toàn hiểu rõ, mặc dù vẫn chưa sâu sắc được như Vương Lâm, nhưng dung hợp những hồn phách hương hỏa đã không còn chủ nhân này vẫn có thể làm được.
 
Biển bên trong Thiên Hoàng Lô cuồn cuộn kịch liệt, trong tiếng ầm ầm hình thành một vùng nước xoáy chính là Linh Động. Lúc này, hai mắt hắn lộ ra vẻ kỳ dị, thi triển đạo thuật mà Vương Lâm ban cho, bắt đầu mạnh mẽ dung hợp.
 
Vương Lâm ở bên ngoài Thiên Hoàng Lô thủy chung vẫn khoanh chân, không ngừng vận chuyển sức mạnh Cổ Thần nuôi dưỡng mười chín cái cây kia. Những cái cây giờ đây đã không còn bộ dáng héo rũ mà tỏa ra sức sống mãnh liệt, trên những cành cây đã xuất hiện dấu hiệu lá cây mọc lên.
 
Thu ánh mắt lại, Vương Lâm nâng tay phải hướng về bên cạnh đảo qua, không gian trữ vật hiện lên, hắn hướng vào phía trong túm một cái, liền đem thiếu nữ Phong Diệt tộc bị phong ấn lôi ra ngoài. Thiếu nữ Phong Diệt tộc này tướng mạo mặc dù không phải là tuyệt mỹ, nhưng vẫn là xinh đẹp tuyệt trần, tóc trên đầu đen nhánh, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt, hai mắt gắt gao nhắm lại, ẩn hiện một vẻ sợ hãi, khiến người ta nhìn thấy không khỏi dâng lên cảm giác trìu mến.
 
- Ngươi tên là gì?
 
Ngay khi lôi đối phương ra khỏi không gian trữ vật, Vương Lâm liền nới phong ấn ra một chút, khiến cho thiếu nữ này thức tỉnh, nhưng hai mắt nàng vẫn thủy chung nhắm lại. Lúc này nghe thấy câu hỏi của Vương Lâm, lông mi nữ tử này khẽ động, chậm rãi mở hai mắt. Hai tròng mắt của nàng rất đẹp, trắng đen rõ ràng, nhưng giờ phút này tràn ngập vẻ bối rối, cắn môi dưới, không dám nhìn Vương Lâm.
 
Nhìn đối phương, trong đầu Vương Lâm không khỏi hiện lên một gương mặt khác, cũng bối rối như vậy, cũng sợ hãi như vậy, nhưng khác ở chỗ trong mắt của gương mặt kia có một vẻ quật cường cùng oán hận.
 
- Rất giống Diêu Tích Tuyết… Ánh mắt Vương Lâm dần dần lạnh như băng, chậm rãi nói:
 
- Tên ngươi là gì?
 
- Chi Mạn… Phong Chỉ Mạn… Thiếu nữ Phong Diệt tộc này trong thanh âm mang vẻ run rẩy, thấp giọng nói.
 
- Chỉ Mạn… đúng là cái tên rất hay. Trước đây ngươi đã chết hai lần, vì sao vẫn còn có thể sống sót?
 
Vương Lâm bình tĩnh hỏi, còn có một áp lực tự nhiên từ trên người hắn lan ra, bao phủ thiếu nữ này.
 
- Ta là thị nữ của Diệu Âm đạo tôn, ngươi bắt ta, đạo tôn sẽ giết ngươi… Thiếu nữ này cắn đôi môi, nhìn về phía Vương Lâm, vẻ sợ hãi trong mắt nàng cố gắng nén xuống.
 
- Hắn không vào được cổ mộ đâu.
 
Vương Lâm chậm rãi mở miệng. Thiếu nữ này vừa nghe thấy vậy, lập tức sắc mặt càng tái nhợt hơn. Nàng vốn cơ trí hơn người, hàm ý trong lời nói này của Vương Lâm nàng nghe xong lập tức hiểu ra.
 
- Không thể nào. Phân thân của đạo tôn không thể bị giết!
 
Thiếu nữ này hoảng sợ, ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy. Vương Lâm lạnh lung nhìn thiếu nữ này, không giải thích gì, mà tay phải khẽ lật, liền có một ngọc giản xuất hiện, trục tiếp ném về phía nữ tử này, áp lên mi tâm của nàng, những cảnh tượng có liên quan đến Diệu Âm lập tức xuất hiện trong đầu cô gái.
 
Thiếu nữ này là người thân cận của Diệu Âm đạo tôn, đối với thần thông của Diệu Âm biết được rất rõ, hình ảnh trong ngọc giản có phải là thật hay không tự mình cũng có thể phán đoán. Sắc mặt cô gái càng ngày càng tái nhợt, cảnh tượng bên trong ngọc giản cô không khó để nhận ra đây là sự thật. Dưới sự liên thủ của đối phương cùng Đại Hoang thượng nhân, chỉ là một phân thân tu vi bị hạn chế, cũng không có khả năng sống sót. Nhất là cảnh tượng đoạt xá của Đại Hoang thượng nhân càng phá hỏng một tia ảo tưởng cuối cùng của thiếu nữ này, khiến cho nàng toàn thân run rẩy.
 
- Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu ngươi không trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ soát hồn.
 
Thanh âm của Vương Lâm dần dần lạnh như băng, hắn biết sự quỷ dị của Phong Diệt tộc cho nên không trực tiếp soát hồn, mà muốn trước tiên làm tan rã tâm thần đối phương. Vẻ hoảng sợ trong mắt cô gái kia ngày càng đậm, nàng thấy rõ hiện tại không có bất cứ khả năng nào để có thể thoát nguy, chủ nhân cũng đã tử vong, đường lui đã bị cắt đứt.
 
- Ngươi và ta không thù không oán, mặc dù ngươi đuổi giết ta, nhưng ta cũng đã giết ngươi một lần, có thể bỏ qua, nếu ngươi chịu hợp tác thì ta sẽ không giết ngươi, thậm chí thả ngươi cũng không phải là không thể được.
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
- Tộc nhân của Phong Diệt tộc ta có ba mạng… Cô gái trầm giọng trong chốc lát rồi thấp giọng nói.
 
- Đó là thần thông gì?
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lập tức hỏi.
 
- Không phải là thần thông, tộc nhân của Phong Diệt tộc ta từ khi mới sinh ra đã được trưởng lão trong tộc mang đi tế tổ. Sau khi tế tổ cả đời sẽ có ba mạng sống.
 
Cô gái mím môi nhẹ giọng nói.
 
- Không biết sống chết, còn giấu giếm ta, chính là ngươi muốn chết, đừng có trách Vương mỗ.
 
Vương Lâm trong mắt lóe sát khí, tay phải đột nhiên giơ lên, trực tiếp vỗ vào thiên linh của thiếu nữ. Thiếu nữ này ngẩng đầu, thần sắc lộ vẻ sợ hãi vô cùng, thanh âm mang theo vẻ run rẩy, khàn khàn vội vàng nói:
 
- Ta không hề giấu giếm. Tộc nhân ta khi sinh ra không có bất kỳ một ấn ký nào, chỉ sau khi tế tổ mới được tộc ấn, sau khi có tộc ấn sẽ có ba mạng.
 
Tay phai Vương Lâm dừng lại, cách thiên linh của cô gái ba tấc, lạnh lung nhìn chằm chằm đối phương.
 
- Thuật phong ấn của Phong Diệt tộc thi triển ra như thế nào?
 
- Hiến tế tính mạng, mở ra tộc ấn, từ bên trong tộc ấn sẽ tràn ra sức mạnh của tổ tiên, sau đó tiến hành phong ấn… Thiếu nữ kia trong lúc sợ hãi vội vàng trả lời. Ngay khi những lời này được nói ra, tay phải của Vương Lâm ầm ầm chạm vào thiên linh của nàng, thần thức trực tiếp nhảy vào triển khai soát hồn, tâm thần của thiếu nữ này đã không còn khả năng chống cự.
 
Với Vương Lâm hiện giờ, tu vi đủ để có thể soát hồn mà không làm tổn thương hồn, sau khi biết được toàn bộ ký ức cô gái này, ánh mắt hắn lóe lên, tay phải vuốt lên mi tâm của cô gái này, trong khi thân thể của nàng run lên, đem ấn ký của cô gái này lôi ra.
 
Sau khi vung tay thu lại phong ấn trên toàn thân nữ tử này vào bên trong không gian trữ vật, ánh mắt hắn lộ vẻ trầm ngâm, nhìn chằm chằm tộc ấn của Phong Diệt tộc đang lóe lên hào quang yếu ớt trong tay.
 
Phong Diệt tộc là
một bộ tộc rất kỳ quái, tộc nhân của bọn họ không có quan hệ huyết thống, mà đến các nơi khác cướp trẻ con về, sau khi tế tổ nếu có thể sống sót thì sẽ trở thành tộc nhân. Tỉ lệ tử vong rất cao, hơn nữa từ rất lâu trước, tế đàn của Phong Diệt tộc đột nhiên mất tích, cho nên đến ngày nay, tộc nhân của Phong Diệt tộc cực kỳ hiếm thấy.
 
Chính vì tộc ấn này là được ấn vào, cho nên nếu mất đi tộc ấn cũng sẽ không bị tử vong, tu vi cũng không giảm xuống, chỉ là không còn thuộc về Phong Diệt tộc nữa mà thôi.
 
Phong Diệt tộc ngoài sức mạnh phong ấn quỷ dị, kinh người nhất chính là thuật tam mệnh này. Thuật này có thể bị người khác cướp đi dùng trên chính thân thể mình. Diệu Âm đạo tôn cũng chính là có mục đích này cho nên mới lao lực tìm kiếm, tìm được một tộc nhân của Phong Diệt tộc nhận làm thị nữ. Nhưng đạt được tam mệnh thuật quá mức gian nan, cần phải có tế đàn của Phong Diệt tộc mới có thể làm được, mà khả năng thành công lại không lớn, một khi thất bại sẽ bị phản phệ, hơn nữa tế đàn mất tích đã lâu, cho nên vẫn còn trì hoãn cho tới bây giờ.
 
Cầm tộc ấn của Phong Diệt tộc, Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát rồi thu lại. Còn thiếu nữ của Phong Diệt tộc kia, Vương Lâm không định giết, hắn cùng với nàng không có thù hận gì, lấy tộc ấn của nàng sau khi rời khỏi cổ mộ sẽ thả đi.
 
Vương Lâm vừa mới thu hồi tộc ấn, đột nhiên thần sắc khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía mười chín cái cây được sức mạnh Cổ Thần nuôi dưỡng. Những cái cây này tràn trề sức sống, tràn ngập màu xanh, trên đó còn xuất hiện vô số lá cây. Chỉ là những lá cây này không phải là Cổ Tức Diệp. Vương Lâm không hề sốt ruột, sức mạnh Cổ Thần không ngừng dung nhập vào, chỉ thấy có một cái cây gần nhất giống như là đã tới mùa thu, những lá từ trên cành rụng xuống, chỉ là những lá cây bình thường không có gì khác lạ.
 
Vì thế, toàn bộ sức mạnh Cổ Thần dung nhập vào bên trong cái cây này liền ầm ầm dung nhập vào những chiếc lá kia. Vương Lâm nhìn không chớp mắt, những lá cây kia sau khi hấp thụ sức mạnh Cổ Thần, bên trên liền có hào quang lóe lên, nhưng thủy chung vẫn giống như những chiếc lá bình thường, không hề có bất kỳ khí tức của Cổ Tức Diệp.
 
Trong khoảnh khắc này, ở phần rễ những chiếc lá xuất hiện những cử động rất nhỏ, dường như muốn giống những chiếc lá kia rơi xuống, Hai mắt Vương Lâm sững lại, đúng lúc này, những chiếc lá này hoàn toàn tách khỏi thân cây, hào quang trên đó dần dần tiêu tan, rơi trên mặt đất không khác gì những chiếc lá bình thường. Cái cây kia không còn hấp thụ sức mạnh Cổ Thần, chậm rãi héo rũ, cuối cùng hóa thành một đám tro bụi tiêu tan.
 
Vương Lâm nhíu mày, lúc này chỉ còn lại mười tám cây, cũng bắt đầu rụng lá, nhìn bộ dạng cũng rất giống với cái cây trước đó. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng Vương Lâm sẽ hao phí rất nhiều sức mạnh Cổ Thần mà không thu được gì, như vậy là công giã tràng.
 
- Tại sao lại như vậy? chẳng lẽ ta đoán sai? Cổ Tức Diệp… Cổ Tức Diệp… Cổ… Tức… Hai mắt Vương Lâm đột nhiên lóe lên hào quang, dường như mơ hồ đã nắm được trọng điểm. Hắn đứng mạnh lên, nhìn chằm chằm mười tám cái cây phía trước, hít sâu một hơi, đột nhiên thổi về phía trước. Hơi thở của hắn như gió, trong tiếng gào thét lao thẳng tới mười tám cái cây kia. Cơn gió này chín là do khí tức Cổ Thần của hắn biến thành.
 
Cơn gió quét ngang qua, lá trên mười tám cái cây kia ào ào động đậy, đồng loạt bị tách ra, duy chỉ có mười tám chiếc lá vẫn còn nguyên ở trên cây, bị khí tức của Vương Lâm thổi vào, giống như là đang hấp thu khí tức, tản mát ra hào quang vạn trượng.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ vui mừng, tay phải túm vào hư không, lập tức mười tám chiếc lá kia tách khỏi thân cây, đột nhiên bay tới, vờn quanh trước người Vương Lâm.
 
- Cổ Tức Diệp.
 
Sự sung sướng chưa tan, còn có một niềm vui khác. Chỉ thấy biển độc bên trong Thiên Hoàng Lô trong tiếng ầm vang, toàn bộ nước biển tiêu tan, hóa thành chín giọt độc dịch đủ khiến cho Đại Hoang thượng nhân giật mình. Trong mỗi giọt độc dịch này còn ẩn chứa vô số hồn phách hương hỏa, còn có một chất chí độc trong thiên địa.
 
Ba niềm vui đã tới. Ở một thế giới khác trong Thiên Hoàng Lô, Linh Động đã dung nhập được bốn phần hồn phách hương hỏa, trong một tiếng kêu dài, rốt cuộc cũng đã tiến được nửa bước mấu chốt, trở thành một cao thủ bước thứ ba thực sự. Vùng xoáy trên biển màu tím ầm ầm chuyển động, Linh Động từ bên trong lao ra, trong mắt hiện một vẻ kích động, còn có một khí thế cường hãn từ trên thân thể hắn bộc phát ra. Vô số hương hỏa như những dải lụa hư ảo như ẩn như hiện bên ngoài cơ thể Linh Động. Đây chính là dặc trưng của cao thủ bước thứ ba.
 
Sau ba niềm vui, còn có niềm vui thứ tư.
 
Bên trong khu rừng tràn ngập thiên địa này, trên bầu trời lúc này có tiếng ầm ầm vang vọng, chỉ thấy trong từng trận gợn sóng, một cái đài cao năm ngàn trượng xuất hiện, ở trên đài cao có một đại hán đang đứng. Đại hán này lúc này thần sắc ngẩn ra, giống như là không ngờ tới ở chỗ này lại có thể nhìn thấy Vương Lâm.
 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện