Tiếng hô hấp của u Minh thú càng lúc càng kịch liệt, vẻ sợ hãi trong mắt càng ngày càng đậm. Nó sợ hãi. Cả đời này nó chưa bao giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm vào như vậy. Những ánh mắt này làm cho nó run như cầy sấy.
Nó ngẩn người ta, chầm chậm cảm thụ vẻ không thích hợp. Dường như ánh mắt của đám người khiến nó sợ hãi này như muốn đem nó xuyên thấu.
Bị làm cho sợ hãi, nó liền gầm lên, truyền ra xa, rơi vào tai mọi người dường như là tiếng gầm phẫn nộ. Nhưng trên thực tế tiếng gầm này chi đại biểu cho việc nó đã sợ hãi, rất sợ hãi.
Nếu đổi lại là trước kia thì nó nhất định sẽ lựa chọn việc dùng tốc độ nhanh nhất để bỏ chạy. Nhưng lúc này nó và Vương Lâm bổn mạng tương liên. Dưới cảm nhận của nó, Vương Lâm là người thân nhất. Do vậy nó giống như là hài tử bị dọa, vội vàng chạy về nép vào lồng ngực cha mẹ. u Minh thú khổng lồ này liền vọt về phía Vương Lâm.
Chi là biểu hiện của nó ngoài Vương Lâm ra, rơi vào mắt người khác đều trớ nên vô cùng kinh khủng. Mặc dù họ không hiểu tính tình của con thú này nhưng thấy cảnh nó nuốt cơn lốc màu vàng đáng sợ kia thì trong lòng cũng không khỏi sinh ra sự sợ hãi.
Nhưng dù lúc này họ hoảng sợ mà đồng loạt lui về phía sau. chẳng qua ánh mắt của vài người nhìn u Minh thú cũng đã nổi lên vẻ hâm mộ mà tham lam.
- Loại mãnh thú này nếu lão phu có thể có một con thì có thể khiến thực lực ta tăng mạnh!
Lão già mặc hắc y đến từ Triệu Hà tinh vực - Chu Đức giờ phút này liếm liếm môi, nhìn chằm chằm vào u Minh thú.
- Con u Minh thú này không ngờ có thể nuốt cả cơn lốc màu vàng kia.chuyện này và lời đồn dường như khác biệt quá lớn! Nếu con thú này có thể trờ thành thú của ta. ờ bên cạnh ta.
Trong mắt Vân Phong Tử cũng nổi lên tia sáng tham lam không thể nhận thấy.
- Có con thú này bên cạnh, cho dù không phải là tu sĩ bước thứ ba cũng có thể vang danh thiên hạ!
Ánh mắt những tu sĩ có đại thần thông còn lại đến từ Quỷ Tông, Yêu Tông nhìn u Minh thú ngoài vé hoảng sợ còn lộ ra sự hấp dẫn cuồng nhiệt!
- Bổn mạng thú! Vương Lâm này có thể thu phục được con thú này.sự lựa chọn của chủ nhân phong giới hẳn là không sai rồi.
Ánh mắt Hồng Hủ Tử lóe lên, đưa mắt trao đổi với hai lão già tới từ Liên Minh Tinh Vực và Thi Âm Tông.
Tất cả mọi người đều lui lại phía sau, chi có Vương Lâm là tiến lên nửa bước, tay phải giơ lên nhẹ nhàng đặt lên người u Minh thú. Được bàn tay Vương Lâm vuốt ve, vé sợ hãi trong ánh mắt của u Minh thú dần dần biến mất. Ờ bên cạnh Vương Lâm, nó có cảm giác rất ấm áp, sự sợ hãi cũng tan đi không ít.
Khất là sự trấn an truyền ra từ tâm thần Vương Lâm lại càng khiến tiếng gầm thét sợ hãi truyền ra từ trong cơ thể nó chầm chậm yếu dần, giống như một con mèo nhò đang cọ cái đầu khổng lồ của nó vào bàn tay Vương Lâm.
Chẳng qua cảnh tượng này rơi vào mắt tu sĩ bốn phía lại trờ nên vô cùng kinh khủng. Thân thể của u Minh thú quá lớn. cái đầu lại vô cùng khổng lồ. BỊ nó va một cái dù là êm ái nhất thì cũng chẳng khắc gì một ngọn núi oanh kích tới, rơi vào thân thể Vương Lâm truyền ra tiếng nổ ầm ầm!
Luồng lực lượng này cực kỳ kinh khủng, tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi. Lực lượng của nó cũng không kém gì một kích của tu sĩ bước thứ ba! Phải biết rằng lúc trước tại La Thiên Tinh Vực, lực va chạm của u Minh thú này cũng có thể đánh lui Vương Lâm. Bởi vậy có thể thấy lực lượng của con thú này vô cùng lớn!
Tu sĩ bước thứ ba tới từ Triệu Hà tinh vực - Lão già Chu Đức khi thấy cảnh tượng này liền hít sâu một hơi, lập tức bỏ đi ý niệm bắt một con mãnh thú như thế này trong đầu, không còn suy nghĩ tới một chút nào nữa.
- Thân thể lão phu dù là không kém nhưng cũng không được tới mức này.nếu để con thú này húc yêu làm nũng vài cái thì.thân thể này chẳng phải là thường xuyên phải đổi sao.nuôi con mãnh thú này rồ ràng là khó như nuôi tổ tông vậy!
Vân Phong Tử cũng nheo mắt. hít sâu một hơi, trên mặt nờ nụ cười khồ, lắc đầu thầm nghĩ:
- Con thú này lão phu không nuôi nổi. Nếu một ngày nào đó nó cao hứng lên. trong lúc chiến đầu húc mình một cái thì ta.
Trong mắt Vân Phong Tử hiện lên cảnh tượng đáng sợ đó, da đầu tê dại.
Không chi có hai người bọn hắn mà đám tu sĩ vừa rồi còn nổi tham niệm với u Minh thú. giờ phút này đều hoảng sợ. Loại hoảng sợ này chẳng khác khi nhìn thấy con thú này thôn phệ cơn lốc màu vàng kia chút nào.
- u Minh thú này húc tới cũng khiến người ta khiếp đảm!
- Ta nếu có con thú này thì mạng không dài rồi!
- Cũng chi có Vương Lâm này có thân thể mạnh mẽ như vậy mới dám nuôi con thú này, mới dám âu yếm nó.loại chuyện này quá kinh khủng rồi.
Sự thật tàn khốc lập tức dập tắt toàn bộ tham niệm của tu sĩ bốn phía, khiến cho đám người này chậm rãi tinh táo lại.
Dưới sự trấn an của Vương Lâm. u Minh thú không còn sợ hãi nữa. Chi là ngay cả Vương Lâm cũng không ngờ tới, con thú này sau khi không còn sợ hãi không ngờ lại bộc phát ra một tính chất cổ quái Cái đuôi của nó nhẹ nhàng vung vấy, thần sắc lập tức hóa thành dữ tợn. từng trận tiếng gầm nhẹ truyền ra. Chẳng qua lúc này nó lại hướng về phía tu sĩ bốn phía vừa làm nó sợ hãi mà gầm rống. Nhất là thần sắc dữ tợn của nó lúc này, phối hợp với một loạt tiếng gầm nhẹ khiến cho lúc này dường như chi cần Vương Lâm ra lệnh một tiếng, nó sẽ không do dự lao về phía trước!
Khoa trương hơn là trên thân thể nó, da đầu vốn bóng loáng lúc này không ngờ lại mọc ra một lượng lông lớn. Những cái lông này vốn hẳn là rất êm ái, nhưng lúc này theo tiếng gầm nhẹ của nó liền dựng thẳng lên toàn bộ, lộ ra vé uy vũ.
Trong tiếng gầm nhẹ, ánh mắt u Minh thú nhìn chằm chằm vào tất cả tu sĩ phía trước, dường như đang trong cơn giận dữ! Bộ dạng này của nó và hình dạng lúc trước đúng là khác nhau một trời một vực, cho dù là Vương Lâm cũng không khòi sửng sốt.
Nó càng tỏ xu thế muốn vọt về phía trước, nhưng dường như có một sợi dây vô hình khiến nó không lao ra, ờ lại bên cạnh
Vương Lâm, chi có gầm rống càng mãnh liệt hơn.
Bộ dáng tức giận của u Minh thú rất dọa người. Giờ phút này ánh mắt Thủy Đạo Tử vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng. Hắn thế nào cũng không ngờ nổi, tất cả kế hoạch, tất cả ý định đều bị một con u Minh thú này hoàn toàn thay đổi!
Trong lúc ánh mắt mọi người đều bị u Minh thú đột nhiên biến thành cực kỳ uy vũ ờ bên cạnh Vương Lâm hấp dẫn, thân thể Thủy Đạo Tử vội vàng lùi lại phía sau.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Người khác có thể quên Thủy Đạo Tử này nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ quên. Trong nháy mắt khi Thủy Đạo Tử lùi lại phía sau, thân thể Vương Lâm trực tiếp bước ra nửa bước. Thiên địa ầm vang, Vương Lâm lao thẳng về phía Thủy Đạo Tử!
Ánh mắt Thủy Đạo Tử lộ vé tuyệt vọng, vừa lui lại phía sau hai tay vừa bắt quyết, phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi này đen kịt, sau khi xuất thiện liền có một luồng khí tức âm hàn tràn ngập tám phương.
Nhưng trong nháy mắt khi luồng khí âm hàn này khuếch tán ra, bên trong đó đột nhiên là có một luồng khí nóng rực cuồn cuộn trào tới. Hàn nhiệt nhanh chóng chuyển đổi, hóa thành một dòng xoáy màu tím sẫm, đánh thẳng về phía Vương Lâm!
Vương Lâm cất bước tới gần, trong nháy mắt khi gặp dòng xoáy này liền giơ nắm tay, đánh thẳng hai quyền tới!
Một quyền ầm vang kinh thiên động địa. Một quyền ảo khổng lồ xuất hiện trước người Vương Lâm, ngay lập tức đụng với dòng xoáy kia. Tiếng nổ ầm ầm điên cuồng quét ngang tu chân tinh này, tràn khắp Vân Hải tinh vực.
Dòng xoáy màu tím kia vừa mới đụng vào nắm tay hư ảo của Vương Lâm liền lập tức khiến nắm tay này vang lên những tiếng răng rắc. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nắm tay này bị một tầng băng bao phủ, nhanh chóng tràn ra. Gần như chi trong chốc lát, nắm tay hư ảo của Vương Lâm đã hoàn toàn bị hàn băng bao trùm, giống như là một bức tượng băng vậy!
Trong nháy mắt khi bức tượng băng này hình thành, nhiệt độ ẩn dấu trong dòng xoáy kia ầm ầm tỏa ra. Bởi vì luồng nhiệt độ này rất mạnh liền khiến hàn băng không kịp hòa tan mà vỡ tan thành từng mảnh!
- Nổ cho ta!
Thủy Đạo Tử vừa lui lại phía sau, hai mắt đỏ bừng, truyền ra tiếng gào điên cuồng.
Tiếng ầm ầm lại vang lên. Tầng băng sụp đổ, nhưng ngay trong nháy mắt nó sụp đổ, nắm tay hư ảo của Vương Lâm lại không hề nổ theo mà hướng về phía trước ầm ầm đánh tới, phá tan mọi ngăn cản, dùng một phương thức hủy diệt lao thẳng về phía Thủy Đạo Tử!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Chi trong nháy mắt nắm tay hư ảo của Vương Lâm đã ầm ầm va chạm với Thủy Đạo Tử. Mặt Thủy Đạo Tử hiện đầy gân xanh, trong tiếng gầm thét hai tay giơ về phía trước người ấn một cái, muốn đối kháng với một quyền hư ảo này!
Nhưng ngay khi song chưởng của hắn tiếp xúc với nắm tay khổng lồ này, lập tức những tiếng bang bang truyền ra. Chi thấy song chưởng của Thủy Đạo Tử tan nát, huyết nhục bắn tung tóe, ngay cả xương trắng cũng bị đánh cho vỡ tan!
Phun một ngụm máu tươi, Thủy Đạo Tử cảm nhận được một lực lượng mà hắn không thể chống lại từ trong nắm tay hư ảo này truyền tới. Song chưởng của hắn trong sự đau đớn hoàn toàn bị đánh nát!
Cảnh tượng này giống như bọ ngựa ngáng xe vậy. Trong nháy mắt khi song chưởng của hắn vỡ tan, nắm tay hư ảo của Vương Lâm ầm ầm nện lên thân thể của Thủy Đạo Tử.
Huyết nhục tung bay, trong tiếng kêu thê lương, thân thể của Thủy Đạo Tử giống như lời
Vương Lâm nói lúc trước, trực tiếp tan nát.
Nguyên thần trong khi thân thể tan rã liền thoát ra, mang theo sự sợ hãi ngập trời mà điên cuồng bỏ chạy về phía sau!
Vương Lâm đứng giữa không trung, hai mắt lạnh lùng. Hắn đã đợi ngày này từ rất lâu rồi. Giờ phút này dù là ai tới ngăn cản đều không thể! Một trận chiến này của hắn và Thủy Đạo Tử hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, giờ phút này lại càng thu hút ánh mắt của tất cả tu sĩ ở bốn phía. Trong mắt họ, lúc này Vương Lâm giống như một vị chiến tiên!
Mái tóc bạc tung bay, một thân bạch y vũ động đủ để lại ấn tượng không bao giờ phai mờ trong tâm thần mọi người!
- Thủy Đạo Tử, ngươi nãm đó khiến Vương Lâm ta gần tử vong, trước mặt ngươi ngay cả lực lượng chống trả cũng không có. Ngươi có từng nghĩ là sẽ có một ngày trước mặt Vương Lâm ta, ngươi giống như chó nhà tang thế này chăng! Chuyện này chính là nhân quả! Bây giờ ngươi hãy nhận lấy vận mệnh của ngươi đi!
Trong mắt Vương Lâm hiện lên cảnh tượng nãm đó, sát khí tràn ngập, bước từng bước về phía trước!
- Ngươi không thể giết ta! Ta là trường lão của thần tông, ta là tu sĩ bước thứ ba của Vân Hải tinh vực, ta là nô bộ của chủ nhân phong giới. Ngươi không thể giết ta! Ta có thể vì giới nội lập công, ta biết tin tức của giới ngoại. Ngươi buông tha cho ta, ta nguyện ý trờ thành nô bộc của ngươi!
- Ta nguyện trờ thành nô bộc của ngươi. Ngươi đừng giết ta!
Thủy Đạo Tử dù là có tu vi bước thứ ba nhưng tâm tính là cực kỳ kém cỏi! Giờ phút này trong lúc nguy cơ sinh tử, hắn bất chấp mặt mũi, vừa lui lại vừa thấp giọng gào thét.